Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn, như thể đang lạc trong ảo giác.
Mỗi lời Thẩm Tấn nói đều nặng trĩu trong lòng cô, trên mảnh đất khô hạn từ lâu nở ra từng bông hoa.
Thu Tùy cảm thấy đây là chuyện mà ngay cả trong giấc mơ cô cũng không dám nghe thấy.
Thu Tuỳ chưa bao giờ cảm thấy mình tốt đẹp như vậy.
Cô nhạy cảm và tự ti, sống thận trọng và không dám thả lỏng, khác hoàn toàn với những cô gái tươi sáng như ánh mặt trời.
Trong những năm qua, cô cũng đã mắc sai lầm, dù không cam lòng nhưng đành phải làm tổn thương chàng trai cô yêu.
Từ trước đến nay cô đều hiểu, trước sau vẫn luôn cho rằng chính mình không xứng đáng với Thẩm Tấn.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cô một cách rõ ràng và cụ thể, cô độc đáo đến thế nào.
Độc đáo đến mức trên thế giới này, cô là người duy nhất xứng đáng với Thẩm Tấn.
Điều quan trọng nhất, người nói với cô chính là Thẩm Tấn.
Thấy cô không nói nên lời, Thẩm Tấn không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt cô: "Sao vậy, không tin à?"
Thu Tùy lắc đầu nói: "Giống như đang nằm mơ, em không tin."
Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô một lát, sau đó chậm rãi nói: "Được rồi, khi nào sẽ đi gặp bố mẹ anh?"
Thu Tuỳ sau một lúc mới nhận ra ý nghĩa của những lời này, cô bối rối trong vài giây: "Hả?"
"Trước khi kết hôn và lấy giấy chứng nhận, anh dù sao cũng phải báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-thu-om-tinh-ha/3532153/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.