Lời vừa nói ra, Thu Tùy liền thấy sắc mặt Thẩm Tấn lập tức tối sầm.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô một lúc rồi nhếch mép như đang tự giễu mình.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn đến gần cô, giọng điệu hiếm thấy không mang theo âm điệu cà lơ phất phơ, mang theo vài phần tự giễu, "Đây là quà, cũng là nhẫn đính hôn."
Thu Tuỳ choáng váng.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ hồ của Thẩm Tấn, như thể bị kéo vào vực sâu vô tận.
Sau khi không khí ngưng trệ mấy giây, Thu Tùy nhìn thấy Thẩm Tấn đã trở lại bộ dáng lười biếng trước đây, giọng điệu vẫn đáng đánh như xưa.
"Nhẫn cũng đã đeo rồi, trốn cũng không thoát được. Hãy chọn ngày lành tháng tốt để đính hôn đi."
Thu Tuỳ quan sát biểu hiện của anh.
Cô cảm thấy vẻ không thoải mái thoáng qua trên mặt Thẩm Tấn cách đây không lâu, không giống như là do cô tưởng tượng.
Cô giơ tay nắm lấy quần áo của Thẩm Tấn kéo lại, ngẩng đầu hỏi: "Anh tâm trạng không tốt à?"
Nghe vậy, yết hầu của Thẩm Tấn lăn tròn.
Một lúc sau, anh cúi xuống, đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Tấn nhướn mày, giữa mày khẽ động, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở bộ đồ ngủ màu xám cô đang mặc.
Thu Tuỳ sửng sốt, vô thức ngồi lùi lại.
"Ban ngày, xin hãy kiềm chế."
Thẩm Tấn nghe xong nhếch môi dưới, đột nhiên cười khúc khích.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn quay đi, bắt gặp ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-thu-om-tinh-ha/3515030/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.