Thiên Vũ ở trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, ngước mắt nhìn Thiên Thiên, sau đó lại nhíu mày quay sang hướng khác. Lặp đi lặp lại mấy lần, ngay đến hắn cũng sắp không chịu đựng nổi.
Hừ, nhóc con đáng ghét, dám đuổi ta hả?! Thế thì ta sẽ ở lì nơi đây cho ngươi nhịn đói chết luôn! Ngươi tưởng ngươi là ai mà ta phải xuống nước nhờ vả Thiên Thiên hả? Đừng có mơ!
Lăn tới lăn lui thêm mấy lượt, cuối cùng hắn cũng bật dậy mà hét lên : “Thiên Thiên!”
Thiên Thiên giật mình đánh rơi cả cái kéo, quay đầu lại nhìn hắn.
Thiên Vũ lúc này lại đột nhiên gãi đầu không biết nói gì: “Ta… ta…”
“Rốt cuộc là cái quái gì?” – Thiên Thiên bắt đầu nổi nóng.
Thiên Vũ trầm ngâm một chút rồi hùng hồn trả lời: “Không được cho Thiên Ngọc ăn. Ta đã quyết định bỏ đói nó!”
“Ta không rảnh!”
“Nhưng nó đã nhịn đói gần hai ngày!”
“Liên quan gì đến ta?” – Giọng của Thiên Thiên càng lúc càng lạnh nhạt, ẩn giấu thái độ bực mình.
“Nó… nó đang rất đói đấy!!” – Ngữ khí của Thiên Vũ ngược lại càng lúc càng gấp gáp.
“Vậy thì sao nào?”
“Thì… thì nó sẽ chết a! Ngươi nhẫn tâm vậy sao??”
Thiên Thiên nghe xong im lặng nhìn hắn, sau đó liếc mắt nở nụ cười đầy châm chọc: “Ngươi biết ta không nhẫn tâm nên mới nói với ta những điều đó phải không? Phu – quân – yêu – dấu?!”
Thiên Vũ bực bội lập tức xoay lưng vào trong: “Ngươi đi chết đi!”
***
Thiên Ngọc sợ hãi cuộn người vào trong chăn. Tại sao hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-lang-phu-than/1311072/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.