Thiên Thiên đang lao đến thì đột nhiên khựng lại, chăm chú quan sát chú nai con mà Thiên Vũ đang bế trên tay.
Thiên Ngọc nhíu mày “ưm” lên một tiếng rồi khó khăn mở mắt, ngơ ngác nhìn về phía Thiên Thiên.
Cơn giận dữ của Thiên Thiên nhanh chóng dịu lại, hắn chạm nhẹ vào mặt y dịu dàng trấn an: “Đừng sợ! không sao đâu.”
Kế đó, hắn thở dài một hơi ngập ngừng hướng về phía Thiên Vũ: “Chuyện này… ta biết với một con sắc lang như ngươi thì thật là một món mồi béo bở, nhưng dù sao nó vẫn còn rất yếu, đừng quá mạnh tay.
Thiên Vũ khó hiểu :“Là sao? Thật ra ngươi muốn nói cái gì thế?”
Thiên Thiên day day trán rồi đột ngột cáu bẵng lên hét vào Thiên Vũ: “Ta nói ngươi là đồ đần độn quả thật không sai mà! Ngươi tưởng Lạc Mộng là cái gì? Nước lã chắc? Làm vài động tác đơn giản thì có thể hóa giải hết sao? Dù ta thực sự không muốn nhưng cũng không thể không dùng đến tên sắc lang như ngươi, tự đi mà giải quyết!”
Nói xong Thiên Thiên đứng dậy rồi thoắt một cái đã rời đi, để lại bàn tay nhỏ nhắn của nai con vừa mới vươn ra đã hoàn toàn mất đi điểm tựa.
“Thiên Ngọc, ngươi sao thế?” -Thiên Vũ dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại đang cố vươn ra của Thiên Ngọc, âm thanh trầm thấp pha chút bi thương.
Thiên Ngọc thất thần trong giây lát rồi lại đột ngột vùng ra cố gắng tránh xa Thiên Vũ, thế nhưng cảm giác nóng hừng hực bên trong cơ thể như muốn thiêu cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-lang-phu-than/1311067/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.