Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau khi trở về từ phòng riêng của Lăng Thế Nghiêm, Tiểu Nguyệt không hề gặp lại anh ta lần nào nữa, dù khoảng cách giữa hai người chỉ cần vượt tầng lầu là tới, nhưng ở đây cô không được phép làm điều ấy, manh động thì khó làm lại từ đầu, cô không thể phung phí chút vốn liếng ít ỏi đã chắt chiu ấy được.

Cơn sốt đến từ mấy hôm trước đã hạ nhưng vẫn còn dư âm chưa dứt, có lẽ bởi vì thế mà trong lòng Tiểu Nguyệt sinh ra nhiều nỗi lo lắng hơn. Lăng Thế Nghiêm nuôi cả trăm cô gái, hôm nay anh ta cảm thấy hứng thú với cô nhưng biết đâu ngày mai sẽ cùng một hoa khôi khác tay trong tay hay kéo nhau lên giường. Cứ ôm cây đợi thỏ không phải là cách hay, bị động thì không thể làm việc lớn, mà muốn chủ động thì phải tìm được "con mồi" trước đã.

Trong lúc cô đang loay hoay tìm cách để được gặp mặt Lăng Thế Nghiêm, thì Mộng Hàm phân công thêm nhiệm vụ bắt cô mang thức uống tới tận nơi cho khách hàng thay vì chỉ phụ giúp ở quầy pha chế.

Có lẽ việc cô được ông chủ để ý đã làm phật lòng rất nhiều người, trong đó có cả những bóng hồng mang đầy lòng ngưỡng vọng đối với người thừa kế Hoàng Lăng, thế nên chỉ cần để cô xuất hiện trước mặt những lão già háo sắc và được một trong số họ để ý đến, thì sẽ làm giảm đi niềm hứng thú của Lăng Thế Nghiêm đối với cô.

Nhưng cái họ muốn vùi dập lại chính là thứ mà Tiểu Nguyệt cần nhất vào lúc này, công việc ở quầy pha chế khá nhàn hạ, nhưng phần lớn thời gian đều không ló mặt ra bên ngoài nên việc thăm dò cũng rất hạn chế, được tiếp xúc với nhiều người sẽ giúp cô lấy được những thông tin hữu ích hơn.

Điển hình như việc cô phát hiện ra không có một khách hàng nào sử dụng chất cấm ở nơi này, giữa một ổ tệ nạn mà thiếu vắng thứ ấy thì quả thật rất bất thường, nhất là khi tên tuổi Hoàng Lăng trụ vững ở cái đất Cổ Thành này chính là nhờ thuốc phiện.

"101, đẩy xe này lên tầng hai."

Tiểu Nguyệt thoát khỏi những miên man bởi tiếng gọi của một nhân viên khác bên cạnh, dù đã vào Thịnh Thế được mấy ngày nhưng cô vẫn không sao thích ứng nổi với cái cách gọi như tù nhân ở đây, chưa bao giờ cô cảm thấy nhân phẩm của một con người lại có thể rẻ mạt đến như thế. Những kẻ trục lợi trên thân thể của người khác, làm giàu bằng hành vi trái pháp luật và đạo lý luân thường thì không sớm cũng muộn sẽ phải trả giá, và cô muốn người phải nhận trái đắng đầu tiên chính là kẻ đã đặt ra những con số trói buộc tự do này!

Tầng hai là nơi tập trung của những tay chơi bài thích đặt cược lớn, có lẽ vì số đô la bỏ ra quá nhiều nên không khí quanh đây có phần bí bách, và bởi vì thế nên mỗi khi có một con bạc nào trắng tay thì tiếng gào thét cũng trở nên thảm thiết hơn.

Tiểu Nguyệt khẽ khàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khó để bắt gặp một vị quan phụ mẫu nào đó đang vui vẻ bên bàn Poker, tay trái ôm một cô em ba vòng bốc lửa, tay phải xòe bài, miệng thì phì phèo điếu thuốc lá. Cô chớp mắt quay đi lòng mang đầy khinh bỉ, từ sự uất hận ấy vô tình cô lại nhìn thấy được một "con mồi" giá trị có thể giúp cô thay đổi được thế trận của bàn cờ.

Đẩy xe đồ uống đi gần hết một vòng, Tiểu Nguyệt và nhân viên nữ đi cùng dừng lại tại bàn của lão Xuyên, chính là cái gã muốn mua "lần đầu" của cô khi cô mới vừa "bị bán" vào Thịnh Thế.

Dường như hôm nay lão ta thắng lớn, đồng chip chất thành một chồng cao trên bàn, Tiểu Nguyệt mừng thầm trong bụng, cô buông cán đẩy, cầm chai rượu lên rót theo yêu cầu của khách. Lão Xuyên đang tập trung vào bàn bài nên không để ý đến cô, chỉ nói vọng lại đằng sau bảo nhân viên rót cho mình một ly Balvenie.

Tiểu Nguyệt vừa rót rượu vừa toan tính kế sách, cuối cùng cô chọn cách tầm thường nhất để gây chú ý với gã ta. Cầm ly rượu màu nâu nhạt nhẹ nhàng đưa tới, tận dụng cái tay còn hơi sưng, rượu còn chưa chạm vào bàn cô đã tỏ ra đau đớn nhăn mặt rụt tay lại, động tác quá nhanh khiến phân nửa rượu trong ly đổ lên đùi của lão Xuyên khiến gã ta giật mình trừng mắt quát lên:

"Làm cái gì vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi, để tôi lau giúp cho ngài."

Tiểu Nguyệt quỳ hẳn xuống dưới sàn, cúi đầu gần sát giữa đùi của lão Xuyên rồi trực tiếp dùng tay lau rượu cho gã ta, cô cố tình vuốt bàn tay lên tới bẹn của gã rồi rụt rè thu tay lại như không hề cố ý.

Từ góc nhìn của lão Xuyên, hành động của Tiểu Nguyệt chẳng khác nào đang cùng ông ta làm trò ám muội, cái đầu nhúc nhích lên xuống giữa hai chân khiến gã tưởng tượng ra được vô vàn cảnh tươi mát khi chiếc quần này được tuột xuống.

Quản lý Nhị Đường từ xa chạy tới xin lỗi rối rít, lão Xuyên cười khà khà nắm lấy tay của Tiểu Nguyệt kéo cô đứng lên.

"Không sao, không sao. Chuyện nhỏ ấy mà."

Gã ta nhìn vào gương mặt Tiểu Nguyệt, nhận ra cô là người hôm nọ đã đập đầu trước mặt mình, hai mắt ông ta hơi thoáng một tia không hài lòng, Tiểu Nguyệt liền đáp lại với khoé mi lấp lánh ánh lệ như cầu mong quý ngài cao thượng sẽ rủ lòng thương xót. Chính biểu cảm yếu đuối này khiến hạ thân lão Xuyên như sắp bị thiêu đốt, gã ta muốn ngay lập tức đè cô ra để cho cô biết gã nâng niu hồng nhan như thế nào.

"Lau ở đây không khô đâu, em lên giường lau tiếp cho anh đi." Lão Xuyên cười khà khà ôm lấy eo Tiểu Nguyệt, cô giả vờ sợ hãi, nhanh chóng thoát ra rồi nấp sau lưng Nhị Đường.

"Thật ngại quá, anh Xuyên thông cảm, cô ấy chỉ là nhân viên pha chế nên không có kinh nghiệm. Để em gọi cô em khác cho anh nhé?"

Nhị Đường nở nụ cười hòa nhã giải thích cho lão Xuyên nghe, nhưng ông ta cáu kỉnh nhất quyết phải là Tiểu Nguyệt mới được. Màn đối thoại bình thường nhanh chóng trở thành một cuộc tranh cãi, mà người cãi chỉ có một mình gã dê già xấu xí ấy.

Rất nhanh chuyện này đã đến tai Mộng Hàm, cô ta từ xa đi tới nghe rõ ngọn ngành liền đẩy Tiểu Nguyệt tới trước mặt lão Xuyên, cố ý ra uy với Nhị Đường:

"Ở Thịnh Thế vị trí của các cô gái đều như nhau, khách hàng đã muốn thì không có ngoại lệ. Anh Xuyên đây lại là khách hàng lớn, lỡ như làm anh ấy phật lòng thì ai chịu trách nhiệm đây?"

Mộng Hàm trừng mắt với Tiểu Nguyệt ép cô phải nghe theo, rồi quay sang lão Xuyên cười tươi nịnh nọt: "Để em chọn cho anh Xuyên một phòng, anh cứ thoải mái mà dạy dỗ."

Lão Xuyên khoái chí gật đầu, bắt lấy eo Tiểu Nguyệt ôm chặt lại, hai nhân viên nữa cũng tiến tới phụ giúp ông ta một tay, cô càng vùng vẫy thì họ càng dùng biện pháp mạnh, thậm chí còn bịt miệng lại để cô đừng la hét.

Tiểu Nguyệt gục đầu xuống làm như bất lực, đôi mắt nhắm nghiền đang cố diễn cho thật đạt trước những chiếc máy quay được gắn khắp xung quanh. Chẳng biết Lăng Thế Nghiêm có ngồi trước màn hình hay không? Anh ta có để ý đến cô hay không chỉ nhờ cả vào lần này.

***

"Anh Nghiêm, lễ mừng thọ của lão đại tối nay chắc chắn Triệu Khải sẽ tiếp tục giở trò, vết thương của anh chưa lành sẽ khó mà đối phó được với hắn, chúng ta đem theo viện binh đi, có bất trắc gì thì cũng xoay trở kịp."

Tô Thiệu sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, giờ "G" chưa điểm mà cậu ta đã vã mồ hôi như đang ngồi trên chảo lửa. Không phải tự nhiên mà Triệu Khải có thể hống hách ở Cổ Thành bao lâu nay không ai dám đụng tới, chẳng qua vì hắn ta là cháu nội của Triệu Bảng - lão đại đứng đầu các bang phái ở cái chốn này, phần lớn những địa bàn đắt giá mà Hoàng Lăng hay Hồng Lam đang sở hữu đều là do ông ta chia. Mà Lăng Thế Nghiêm có máu mặt trong giang hồ là thế cũng chỉ là cháu nuôi của ông ta chứ chẳng có ruột rà gì, cho nên nếu xảy ra chuyện thì đương nhiên máu mủ vẫn sẽ được ưu tiên nhiều hơn.

Nhưng có vẻ như Lăng Thế Nghiêm không lo nhiều đến việc ấy, hoặc là có nhưng anh giấu đi, chỉ lạnh nhạt lên tiếng:

"Đem theo nhiều người tới đó, cậu muốn một đi không trở lại à? Chơi với hắn một chút thì có sao, để xem lần này hắn chơi trò gì đã."

Lăng Thế Nghiêm xoay điếu thuốc trên đầu ngón tay nhưng chẳng đốt, mắt không rời khỏi màn hình giám sát, anh rất ít khi đụng tới cái này trừ khi là được thuộc hạ báo cáo có việc khẩn cấp, giống như vừa rồi Nhị Đường gọi điện tới nói tình hình của Ninh Tiểu Nguyệt cho anh nghe, anh liền mở camera lên xem thử.

Lão Xuyên xuất hiện trong ống kính nhe hàm răng cẩn vàng vừa đi vừa cười, gương mặt xấu xa không giấu được sự thèm thuồng đối với cơ thể của Tiểu Nguyệt. Hai nhân viên đi cùng thô bạo đẩy cô vào trong phòng, lão ta cũng ngay lập tức theo vào rồi đóng cửa lại.

Trên màn hình chỉ còn một dãy hành lang vắng, Lăng Thế Nghiêm vẫn trầm ngâm không nhúc nhích. Các cô gái ở Thịnh Thế ai rồi cũng phải đi con đường ấy không thể khác, vậy thì chuyện Ninh Tiểu Nguyệt tiếp một lão già có gì đáng để lưu tâm?

Anh kề điếu thuốc lên môi, hờ hững cầm bật lửa lên mồi thuốc, thời gian trên màn hình vẫn nhảy liên tục, nhưng đốm lửa màu xanh vẫn chưa chạm vào đầu điếu. Hai phút trôi qua, căn phòng ấy không một động tĩnh, Lăng Thế Nghiêm bứt rứt không yên, anh đạp ghế đứng lên sãi bước ra khỏi phòng, lạnh lùng bỏ lời căn dặn lại sau lưng:

"Gọi người tới phá cửa căn phòng đó ngay lập tức, bảo Mộng Hàm tới giải trình mọi chuyện cho tôi nghe."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.