Sang hôm sau, khi ánh sáng của mặt trời chiếu rọi vào phòng đã khiến cho Tầm Vũ thức giấc, nhưng khi tỉnh dậy anh vẫn không nhìn thấy Tôn Dật Thần, cứ như anh ta đang trốn tránh anh vậy.
"Rõ ràng là anh ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, mình cũng thể nào xem đây là câu trả lời của anh ấy được. Nếu anh ấy không nói gì thì em không thể nào suy đoán được là anh ấy cho thích mình hay không."
Đối với một tâm hồn đây mơ mộng và hão huyền thì chỉ hành động thôi sẽ không khẳng định được gì cả, họ cần một lời nói, một chắc chắn để có cảm giác an toàn và yên tâm hơn, còn như vậy có khác nào là chơi đùa, là mập mờ?
- Hay là anh ấy thật sự chỉ đang xem mình là một món đồ chơi tình ái?
Tuy cơ thể có đau nhứt và khó chịu nhưng Tầm Vũ vẫn cố bước xuống giường và mò xuống lầu, nhưng quả nhiên Tôn Dật Thần đã đến công ty từ lâu.
...----------------...
Một tuần sau đó, trong lòng Tầm Vũ đã vô cùng bất an, anh không thích sự trêu ghẹo vô duyên vô cớ đó, anh càng không thích bị trêu đùa tình cảm nên anh đã luôn né tránh Tôn Dật Thần.
Ngoài chăm sóc cho tiểu Phong ra thì anh luôn né ánh mắt của Dật Thần và trốn tránh khi nhìn thấy anh. Nhưng có trốn được một lúc cũng không trốn được một đời, dù gì thì hai người cũng ở chung trong một căn biệt thự, anh ấy còn là chủ của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-duc-khuynh-tam/2978122/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.