Nhiều ngày sau đó nữa, Tôn Dật Thần vẫn luôn âm thầm đi theo sau bảo vệ cho Tầm Vũ. Nhưng rồi đến một ngày Mạc Thế Ngân đã tan ca sớm và đưa Tầm Vũ về, hai người còn cười nói rất vui vẻ khiến cho Dật Thần vô cùng phẫn nộ.
Vậy là anh đã mặt dày đến tận căn hộ mà họ đang ở và bấm chuông.
Cạch!
- Là anh???
- Sao vậy? Em không định mời anh vào trong à?
Tầm Vũ còn chưa kịp đồng ý thì Dật Thần đã tự tiện bước vào. Thấy họ đang vui vẻ cùng nhau ăn cơm ngue một gia đình nhỏ hai người ăn lại càng tức giận.
- Chà, sao hôm nay bạn học cũ lại có nhã hứng đến nhà của của chúng tôi vậy? À, mà gọi là bạn học cũ thì không đúng lắm nhỉ? Tôn tổng? - Nhếch mép.
Dật Thần không nói gì, chỉ mỉm cười rồi kéo ghế ngồi gần Tầm Vũ khiến cho Tầm Vũ thật sự khó xử.
- Anh... muốn cùng ăn cơm không?
- Không cần đâu, chỉ càn ngắm em là anh cảm thấy no rồi.
Chợt, Mạc Thế Ngân cười lớn.
- Ha ha ha ha! Không ngờ Tôn tổng đây mà cũng có lúc mặt dày như thế, đã tự tiện đến nhà người khác còn muốn thả thính người của tôi.
Rầm!!!
Tôn Dật Thần tức giận đập bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Thế Ngân.
- Ai bảo Tầm Vũ là người của cậu? Cậu không có tư cách giành người với tôi đâu. Cậu đừng tưởng là tôi không biết cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-duc-khuynh-tam/2978104/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.