Chương trước
Chương sau
Ba mẹ Tầm Vũ chỉ lên thành phố thăm anh vài ngày rồi liền trở về quê, vì chuyện đồng án không thể giao cho người khác được nên không thể ở lâu.

Mà cũng không biết là Mạc Thế Ngân nghe tin từ đâu mà biết ba mẹ Tầm Vũ đến, còn trách móc Tầm Vũ không nói sớm.

- Anh... muốn gặp ba mẹ tôi làm gì chứ?

- Không lẽ chúng ta không phải là bạn sao? Tôi không chỉ là sếp của cậu mà lúc trước còn là bạn cùng phòng, gặp mặt ba mẹ của bạn bè thì có gì là không đúng.

Tầm Vũ thấy cũng có lí nhưng mà vẫn có gì đó không ổn, Tầm Vũ cảm thấy dạo này Mạc Thế Ngân rất lạ. Bình thường đều rất quan tâm đến anh, không những vậy mà còn ra mặt giúp anh dẹp bỏ tin đồn trong công ty.

Nhân viên trong công ty đều đồn rằng Tầm Vũ đi cửa sau mới được trực tiếp vào công ty làm việc. Bọn họ cảm thấy Tầm Vũ tư chất cũng bình thường như bao người khác, tại sao lại được Mạc tổng ưu ái như vậy, còn được ưu tiên trong một dự án lớn, nếu không phải có điều gì mờ ám thì có thể dễ dàng lọt vào mắt xanh của Mạc Tổng à? Hơn nữa Mạc Thế Ngân còn ra mặt giải quyết những tin đồn này, khiến họ càng thêm tin vào những điều mình nghĩ, chỉ là... không nói ra.

Đương nhiên, Tầm Vũ cũng biết rõ điều đó, ai bảo ánh mắt của bọn họ rõ ràng quá làm gì.

- Mạc tổng, tôi nghĩ sau này ở công ty chúng ta hạn chế chạm mặt nhau thì tốt hơn.

- Sợ gì chứ? Bọn họ thích nói gì thì nói, tôi không quan tâm. Vã lại, quyết định của tôi, họ có quyền can thiệp vào sao?

Mạc Thế Ngân là một người không quan tâm vào dư luận nên cảm thấy mọi chuyện rất bình thường, còn Tầm Vũ có suy nghĩ thấy nào cũng có cảm giác kì lạ, chỉ là không biết vấn đề nằm ở đâu.

...----------------...

Tối hôm đó, mọi người đều về hết còn Tầm Vũ thì ở lại tăng ca, anh muốn làm xong hết công việc rồi mới trở về.

Anh tưởng trong công ty chỉ còn lại một mình anh, không ngờ một lúc sau anh lại nghe thấy có tiếng động, là tiếng bước chân của ai đó. Buổi tối trong công ty có chút đáng sợ, không những vậy đèn còn chập chờn khiến cho Tầm Vũ sợ hãi.



"Là ma hay là người vậy?"

Tầm Vũ vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi, ngay lập tức anh đã tìm lấy một chiếc ô và chui xuống gầm bàn. Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, Tầm Vũ im lặng cầm chặt chiếc ô trong tay. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bất quá thì anh liều mạng với hắn.

Anh nhìn thấy chân của hắn đang bước đến trước bàn của mình, theo bản năng anh đã sợ hãi lùi lại, vô tình gây ra tiếng động.

Người đó vừa cúi đầu xuống nhìn anh đã nhắm mắt lại và cầm chặt chiếc ô liên tục đánh vào hắn nhưng đã bị hắn bắt được.

- A! Anh muốn làm gì, tránh xa tôi ra. Trên người tôi không có gì cả, tôi cũng chưa nhìn thấy gì, xin hãy tha cho tôi. Nếu anh giết tôi thì sẽ phải đền mạng đấy, khi tôi làm ma rồi cũng sẽ đeo bám theo anh không tha!!!

Tầm Vũ sợ hãi hét toáng lên, đột nhiên có một giọng trầm ấm vang lên.

- Cậu mở mắt ra nhìn thử xem tôi là ai.

"Giọng này sao có chút quen tai."

Thì ra không phải là ai xa lạ mà là Mạc Thế Ngân.

- Sao lại là anh? Tôi tưởng anh về rồi chứ. - Ngạc nhiên.

- Tôi còn nhiều việc như vậy sao có thể trở về được. Định xuống dưới đây uống ngụm nước mà lại bị cậu xem là trộm.

- Tôi... tôi xin lỗi.

Tầm Vũ cảm thấy là do mình nhát gan quá, không nhìn rõ là ai đã vội vàng ra tay, xém nữa còn khiến Mạc Thế Ngân bị thương nên anh có chút áy náy, vội vàng đứng dậy thì không ngờ lại bị đụng đầu vào bàn, đau điếng người.

- Á!!! Đau!



- Đồ ngốc! - Phì cười.

- Anh đừng có cười chứ, người ta đau thật đấy.

Mạc Thế Ngân đột nhiên lại đến gần, vươn tay ra và xoa đầu Tầm Vũ làm anh giạt cả mình.

- Còn đau không?

Chợt, anh ta đến gần hơn, cúi đầu hôn nhẹ lên chỗ Tầm Vũ bị đụng đầu khiến anh ngỡ ngàng và há hốc mồm.

- Anh... anh... anh...

- Đừng hiểu làm, chỉ là tôi nghe nói, nếu hôn lên vết thương thì sẽ không còn đau nữa, tôi chỉ là thử nghiệm một chút. Có hiệu quả thật không vậy?

- Chắc là anh bị lừa rồi, tôi vẫn còn thấy đau đây này. - Vội vàng tránh xa ra.

Hành động khó hiểu của Mạc Thế Ngân đã làm cho Tầm Vũ có chút sợ hãi, anh không biết là hắn rốt cuộc đang có ý đồ gì.

- Nhưng sau cậu vẫn còn ở đây?

- À, tôi cũng ở lại làm việc, nhưng có một chỗ tôi suy nghĩ hoài cũng không nghĩ ra.

- Đâu, tôi xem giúp cậu.

Vậy là hai người họ đã cùng ở lại công ty làm việc, tuy ai làm việc nấy nhưng Mạc Thế Ngân vẫn luôn để mắt đến Tầm Vũ xem anh có cần giúp đỡ hay không. Nhiều lúc Tầm Vũ còn phát hiện anh ta nhìn chằm chằm mình, nhưng ngoài việc cho là vô tình thì Tầm Vũ không dám suy nghĩ đến khả năng khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.