Sau khi rời khỏi Tôn gia, trong lòng Dật Thần cứ cảm thấy không vui và Tầm Vũ đã nhận ra được điều đó.
- Anh không ngủ mà còn ra sân thượng làm gì? Có phải có tâm sự không?
- Hôm nay... anh đã trở về Tôn gia. Ba anh đã biết chuyện của chúng ta, còn kêu anh phải chia tay em rồi ngoan ngoãn lấy vợ.
Nghe đến đây Tầm Vũ liền cảm thấy lo lắng.
- Vậy...
- Em ngốc à! Đương nhiên là anh không đồng ý rồi, chỉ là... chắc anh sắp bị ông ấy đuổi ra khỏi Tôn gia rồi. Đến lúc đó anh sẽ trở thành một kẻ trắng tay, thế... em có đồng ý tiếp tục ở bên cạnh anh không?
- Em yêu anh, yêu con người của anh chứ không phải là tiền của anh. Cho dì anh có trở thành người thế nào, cho dù anh không tiền, không quyền lực trong tay em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đi làm kiếm tiền, cùng nhau trãi qua những vất vã cơ cực rồi vui vẻ sống cùng nhau đến già.
Tôn Dật Thần đã rất vui khi nghe Tầm Vũ nói những lời này, anh mỉm cười rồi ôm lấy Tầm Vũ.
- Cảm ơn em.
...----------------...
Một tuần sau đó, bọn họ đã sống cùng nhau rất vui vẻ và hạnh phúc, cứ như là một giấc mơ dài vậy.
Tôn Dật Thần từ là một người đi sớm về muộn, vậy mà bây giờ đã trở thành một người có quy tắc, tối nào cũng về sớm để ăn cơm cùng tiểu Phong và Tầm Vũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-duc-khuynh-tam/2978088/chuong-35.html