Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cuối cùng Tôn lão gia vẫn nhân lúc Dật Thần đi công tác mà hẹn Tầm Vũ ra một quán cà phê để nói chuyện.
- Bao nhiêu? Ra giá đi!
Câu nói của Tôn lão gia thật sự khiến anh không hiểu là ông ấy đang muốn nói gì?
- Sao ạ?
- Đừng giả vờ ngây thơ nữa. Cậu cần bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi con trai tôi. Cậu cũng biết rõ là tôi chỉ có một đứa con trai này thôi nên tôi sẽ không có phép nó quen cậu đâu. Cậu chỉ cần đưa ra một con số, tôi sẽ đáp ứng cậu và mong cậu cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi.
Tầm Vũ cúi gầm mặt, anh chưa bao giờ nghĩ trong mắt người có quyền thế tình yêu lại là thứ thấp kém đến vậy, có thể trao đổi được bằng tiền.
- Xin lỗi Tôn lão gia, tôi không cần tiền của ông, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh Dật Thần thôi. Mong ông có thể tác thành.
Câu trả lời của Tầm Vũ khiến cho Tôn lão gia vô cùng không hài lòng, bầu không khí cũng dần trở nên đáng sợ hơn.
- Cậu đừng có mà không biết điều như vậy. Hôm nay tôi đến đây nói chuyện với cậu, cho cậu một cơ hội đã là tôn trọng cậu lắm rồi, muốn được nước làm tới sao? Nếu cậu còn không sớm tỉnh ngộ thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
- Tôn lão gia, sao ông phải làm vậy chứ? Chúng tôi yêu nhau là sai sao? - Phẫn nộ.
- Yêu? Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-duc-khuynh-tam/2978086/chuong-36.html