Hiển nhiên ông Rỗ cũng nhận ra ban chỉ này. Sắc mặt ông ta chợt biến đổi, động tác nỗ lực xâm phạm tôi cũng theo đó mà dừng lại.
Ban chỉ là đồ của hoàng đế thời cổ đại, tượng trưng cho thân phận rất trâu bò. Người đàn ông bình thường không dám đeo nó, cũng không đeo nổi. Ban chỉ do ngọc thạch thuần túy tạo thành tối thiểu cũng phải hơn mấy chục tỷ, nếu là loại đặt hàng riêng có khắc tên mình lên phía trên, giá cả còn cao hơn nữa. Không phải người đặc biệt có tiền hoặc đặc biệt có thân phận đeo nó lên sẽ khiến người ta chê cười. Hơn nữa loại nhà giàu mới nổi bình thường có đeo ban chỉ cũng chẳng có khí độ gì.
Khi tôi nhìn thấy Kiều Dĩ Thương mặc đồ đen vô cùng lãnh khốc xuất hiện ở cửa, trái tim mới vừa rồi còn kinh hoảng sợ hãi đột nhiên bình tĩnh trở lại. Tôi như một người đã giãy giụa quá lâu trong sa mạc hoang vu, rốt cục cũng thấy được ốc đảo và hồ nước, lập tức rút ra khỏi địa ngục tuyệt vọng.
Ông Rỗ cũng đứng lên rời khỏi người tôi. Ông ta sửa sang lại cái quần đã tuột đến đầu gối của bản thân mình, giả vờ trấn tĩnh bưng một ly rượu lên, “Ông chủ Kiều, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi phát hiện ông thật muốn đối đầu với tôi, tôi làm gì ông cũng muốn ngang ngược thò một chân vào, khắp nơi đối địch với tôi. Tôi không biết mình đã đắc tội ông ở điểm nào.”
Kiều Dĩ Thương chỉ tới một mình, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157789/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.