Tôi rời khỏi phòng bệnh, tìm được người ở quầy lễ tân bệnh viện rồi bảo bọn họ nếu như còn có chuyện gì nữa cũng không cần gọi điện cho ông Chu nữa, cô ấy không nộp viện phí thì ném cô ấy ra ngoài để cô ấy tự sinh tự diệt, cô ấy sẽ vì cơ thể mà không dám lề mề.
Y tá hỏi tôi nếu như cô Lâm Mặc không phối hợp điều trị thì làm sao, cô ấy thường xuyên làm chuyện như vậy.
Tôi cười khẩy nói các cô chữa không sống được, còn không chữa cho chết được sao.
Sắc mặt y tá trắng nhợt nói: “Cái này... bà Chu, mạng người vô cùng quan trọng, bệnh viện chúng tôi không làm việc như vậy.”
“Nếu như đã sợ cô ấy chết thì đè cô ra để chữa, các cô nhiều bác sĩ như vậy còn không trị được một người phụ nữ sao. Nếu như không trị được, cô ấy chết rồi tôi cũng sẽ không truy cứu, tôi sẽ giúp các cô giải quyết ổn thỏa hậu quả.”
Lâm Mặc bỗng nhiên lao ra khỏi cánh cửa kia, cô ấy không chạy về phía bên này mà đứng trước cửa chỉ vào tôi rống to: “Đừng để cô ta đến phòng điều trị của tôi nữa, cô ta là ác quỷ, là quỷ! Cô ta không phải là người, cô ta quá đáng sợ rồi, cô ta nhất định không có máu, không có tim, cô ta sẽ hại chết tôi đấy!”
Tiếng kêu của cô ấy làm các y tá khác hoảng hốt, chạy tới kéo cô ấy vào trong phòng bệnh, cô ấy vẫn cứ khóc, cô ấy nói: “Tôi muốn gặp cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157627/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.