Chương trước
Chương sau
Tay cầm súng của tôi như bị thiêu đốt, tựa như đang bắt lửa, trước mắt sương mù dày đặc, trong sương mù tôi thấy được gương mặt của Chu Dung Thành, ông ấy không còn ôn nhu nữa, mà đang rất tức giận, ông ấy đứng cách tôi rất xa, tất cả đều trở nên mơ hồ, chỉ có ông ấy là khắc sâu rõ ràng trong mắt của tôi mà thôi.

Ông ấy chất vấn tôi tại sao phản bội ông ấy, lấy một đứa con hoang lừa gạt tình cảm của ông ấy.

Tôi gào khóc nói không có, tôi thật sự không biết.

Tôi lao về về phía ông ấy, tới bên cạnh ông ấy, tôi cố gắng ôm ông ấy, nhưng ông ấy lại không chút lưu tình đẩy tôi ra, ông ấy nói ông ấy hận tôi, đời này ông cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa.

Ông ấy xoay người đi vào đám lửa đó, dù tôi có van xin như thế nào cũng không chịu đi ra ngoài, tôi không đi vào được, quanh quẩn bên ngoài biển lửa, bóng dáng ông ấy như ẩn như hiện, cho đến khi ông ấy ôm một người phụ nữ khác vào lòng.

Tôi tựa như chim sợ cành cong, hét khàn cả giọng kêu lên, Kiều Dĩ Thương ôm chặt tôi, ông ta ôm xiết tôi đến mức hít thở không thông, sau đó tôi từ từ trong tình cảnh đó mà tỉnh táo lại.

Ông ta có vô số cơ hội thừa dịp tôi thất thần cướp đi súng trong tay tôi, nhưng ông ta cũng không làm, ông ta tùy ý tôi chĩa súng vào ấn đường ông ta, đem sinh mệnh của mình giao phó cho một người mất trí như tôi đây.

Tôi bị hơi thở nồng đậm trên người ông ấy bao trùm, hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp ông ta.

Hồ nước khô cạn, những ngôi sao không còn tỏa sáng, tất cả đều không còn ánh sáng nào cả, không có màu sắc, mọi thứ trở nên mờ nhạt.

Ông ta tàn ác, bộc lộ tài năng của mình, nhưng cũng vô cùng càn rỡ, khoa trương.

Ông ta tự phụ, đẹp trai, lịch sự, đứng ở đó liền có thể câu đi hồn phách của tất cả mọi người.

Tất cả tựa như một giấc mộng, tựa như một âm mưu.

Tôi biết rõ ông ta đang hấp dẫn tôi đi sai đường, phản bội Chu Dung Thành, nhưng tôi vẫn đang lạc đường rơi vào trong xoáy nước đó, hãm sâu, không cách nào tự kiềm chế.

Tôi đã yêu ông ta, yêu cơ thể phong lưu của ông ta, đã yêu việc ông ta mang đến cho tôi tình yêu kích thích như thế, ông ta và Chu Dung Thành là hai người đàn ông hoàn toàn khác biệt nhau, Chu Dung Thành là rượu đỏ, tựa như thói quen tôi mê luyến hương vị nồng đậm bất tận ông ấy, nhưng đã uống lâu như vậy, bỗng nhiên Kiều Dĩ Thương trước mặt mang đến một ly rượu mạnh như vậy, tôi lại muốn nếm thử.

Sẽ có người phụ nữ nào không muốn thưởng thức à.

Cho dù có say, có nghiện, ai có thể kiềm chế được dục vọng thiêu đốt nhất trần gian đây.

Tôi run rẩy đè ngón trỏ xuống, tôi không biết dùng lực bao nhiêu đạn sẽ bắn ra, gương mặt ông ta không thay đổi chút nào nhìn chăm chú vào tất cả, ông ta bình tĩnh kích thích tôi, tôi lớn tiếng gào thét tại sao anh muốn hại tôi, tại sao muốn hủy hoại tôi, tại sao muốn dụ dỗ tôi.

Ông ta im lặng không nói, dáng vẻ kích động dữ tợn của tôi ở trong mắt của ông ta càng lớn hơn, hình ảnh như ngừng lại.

Sau một lúc lâu ông ta nói: “Tôi cũng muốn hỏi cô câu này, tại sao cô câu dẫn tôi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.