Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ đẫm máu, lúc đó đã là mặt trời đã quá giờ ngọ, là lúc ánh nắng chói chang và nóng nực nhất. Tôi mở mắt ra nhìn thấy một vùng trắng xóa và đôi tay không ngừng run rẩy, tôi không phản ứng gì, tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, tôi gọi Dung Thành trong vô thức nhưng người vẫn lả đi.
Có một bàn tay khó nhọc nhấc lên chạm vào đầu tôi, xuôi theo mái tóc dài vuốt xuống má tôi rồi từ từ chạm vào khuôn mặt khô sần của tôi.
Tôi bỗng ngây người, chợt nhận ra đây là phòng bệnh của bệnh viện, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu nhưng vô cùng dịu dàng của Dung Thành, đôi môi nứt nẻ của ông ta mấp máy, nhưng cổ họng khàn khàn không nói ra được lời nào.
Đường nét đẹp trai của ông vẫn còn đó, nhưng phong thái oai hùng của ông chỉ còn lại sự phờ phạc.
Nước mắt tôi bỗng trào ra, tôi không dám ôm ông chứ đừng nói là bổ nhào về phía ông, tôi thấy ông gầy đi rồi, không biết có phải vì chảy nhiều máu không mà lại ông gầy đi đến thế, gầy đến mức khiến tôi sợ hãi, khiến tôi xót xa.
Tôi run run đưa tay chạm vào mắt và sống mũi ông, tôi thì thầm rằng ông vẫn chưa thể uống nước được, cố gắng chịu đựng một chút.
Ông nhếch khóe môi mỉm cười với tôi, một nụ cười vô cùng uể oải và mệt mỏi: “Sao lại sưng lên như quả óc chó vậy, mới có một đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157602/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.