Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành thực sự là kẻ thù không đội trời chung, trong khi người đàn ông của tôi bị trọng thương nằm trong bệnh viện, ông ta lại khỏe khoắn thoải mái, chạy đến đây thừa cơ hãm hại khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thuộc hạ của anh làm tốt đấy.”
Ông ta nhướng mày cười: “Tôi làm gì có thuộc hạ.”
Tôi đột ngột cúi xuống, dùng cánh tay chặn cửa sổ xe lại, tôi chỉ cách ông ta một tầng không khí mỏng manh: “Ở trong đặc khu, người dám chặn đường sát hại Chu Dung Thành có thể là ai, chắc trong lòng anh cũng biết rõ. May mà kĩ năng của anh ấy tốt, đổi lại là người thứ hai thì chắc hôm nay cả thành phố mặc đồ tang rồi. Cục trưởng cục công an thành phố hi sinh không rõ nguyên nhân, đến lúc đó chắc anh dễ chịu lắm.”
Ông ta bị ánh mắt đầy sát khí của tôi làm cho hoảng sợ, rồi ông ta nghĩ thật thú vị, một người phụ nữ lại tỏ ra tàn ác như vậy, quả thực rất hiếm gặp. Ông ta đã quen nhìn thấy những cô gái nũng nịu, sự kiên cường khí thái này càng khiến ông ta hứng thú hơn.
Có lẽ ông ta và Chu Dung Thành đều có một đôi mắt tinh tường. Những người đàn ông khác chỉ nhìn thấy vẻ đẹp gợi cảm và mê hoặc của tôi nhưng họ đã nhìn thấu được tận sâu bên trong con người tôi, một cái đầu lạnh, bản chất nham hiểm đáng sợ. Họ muốn thử thuần hóa tôi nhưng Dung Thành đã bị tôi thuần hóa ngược lại, tôi và Kiều Dĩ Thương cùng lúc bóp cổ đối phương, không ai nhường ai.
Ông ta không những không lùi lại mà còn tiến đến gần hơn, làm cho khoảng cách vốn dĩ đã rất gần giữa chúng tôi lại càng không có khe hở. Mũi của hai chúng tôi chạm vào nhau, hơi thở nóng rực của ông ta phả ra. Tôi vô thức muốn né tránh nhưng ông ta lại nhanh chóng giữ lấy gáy tôi làm cho tôi muốn lùi lại cũng không được.
"Sao anh dám giở trò ngang ngược với tôi, sao lại không tiếp tục nữa? Lẽ nào anh định nhân cơ hội này cắn tôi sao?”
Ông ta dừng lại một lúc, ánh mắt ông ta dấy lên ác khí mạnh mẽ, một sự phong lưu khó tả, dùng một ngón tay khác chỉ vào mặt tôi: “Hay là hôn ở đây, hôn thành một vết hôn luôn, để khi về nhà tôi không thể giải thích được với Thường Cẩm Lệ, khiến tôi không còn mặt mũi nào đi gặp bạn bè nữa, phải trốn ở trong nhà đợi nó mờ đi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Dĩ Thương, đây là ban ngày, là bệnh viện, cảnh sát của Chu Dung Thành đang ở bên kia đường."
"Vậy thì sao, không phải là cô Hà đột nhiên đè xuống sao, cô đã có tốt như vậy, tôi nỡ lòng nào không hưởng thụ chứ.”
Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng tôi phát hiện ra tôi càng vùng vẫy thì càng bị ông ta kìm chặt, môi ông ta dường như sắp chạm vào tôi, mỗi chữ ông ta nói ra, tôi đều có thể cảm nhận được sự mềm mại của lưỡi hắn ta khi chạm vào môi tôi.
“Tôi rất nhớ em.”
Bốn chữ này của ông ta khiến mọi cử động của tôi đều ngưng lại, ánh mắt ông ta vô cùng dịu dàng, không hề đùa cợt hay trêu chọc, giống như lời thủ thỉ, tâm sự với người yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]