Chương trước
Chương sau
Lần thăm dò này đã gần như muốn xé toạc mọi chuyện ra, tôi có bình tĩnh đến mức nào thì cũng không thể tiếp tục cười được nữa, chỉ thiếu việc trở mặt nữa mà thôi.

Thường Cẩm Lệ hết sức hài lòng trước phản ứng của tôi, cô ta chỉ vào ly trà của tôi, một lọn tóc dài trong lúc vô tình đã rớt vào trong ly, bị thấm ướt mất một nửa. Cô ta dùng đầu ngón tay kéo ra, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lau đi, sau đó gọi người giúp việc đến đổi một ly trà khác.

Đợi người giúp việc đi đến gần cô ta hỏi ngoại trừ Tây Hồ Long Tỉnh còn có loại trà nào khác.

“Còn có Kim Tuấn Mi ông chủ hay uống.”

Thường Cẩm Lệ vẫy tay ra hiệu cho cô ta đi đổi: “Thật là trùng hợp, khẩu vị của bà Chu và anh Thương giống nhau, vừa hay trong nhà có, nếu không tôi lại phải tiếp tục dùng Tây Hồ Long Tỉnh để tiếp đãi bà, thật phải trách tôi đãi khách không chu toàn rồi.”

Người giúp việc không kịp pha, chỉ bỏ ít lá trà vào ly, rồi đổ nước sôi vào, sau đó đem lên cho tôi, Thường Cẩm Lệ nhìn chăm chú ly trà mới: “Thật đúng là chí lớn gặp nhau, cục trưởng Chu và anh Thương đều là những người trên đỉnh cao của xã hội, bọn họ nào chỉ uống cùng một loại trà, tác phong làm việc và cách nhìn khi chọn đàn bà cũng rất giống nhau.”

Cô ta khẽ phất mái tóc dài của mình: “Tôi và bà Chu có rất nhiều chỗ giống nhau, tỷ như thủ đoạn độc, giữ được bình tĩnh, hay là ánh mắt của chúng ta khi yêu một người đàn ông.”

Tôi chỉ cười mà không nói gì, trên bàn mạt chược ở sau lưng, hai người vợ lẻ rất tức giận việc người đàn bà mặc sườn xám mồi bài cho bà Hạ, hại bọn họ thua mất mấy chục triệu rồi. Cô ta lên giọng móc mỉa, nói nếu muốn vuốt mông ngựa thì đợi khi nào rời khỏi bàn ra ngoài hãy vuốt, đừng ở trước mặt người khác mà liếm chân người ta như vậy, đây là đang đánh bài, đừng có kéo người khác cùng xui theo mình.

Người đàn bà mặc sườn xám biết mình đuối lý chỉ cúi đầu không nói, Thường Cẩm Lệ buông rèm cửa xuống, che khuất chúng tôi: “Quá khứ của bà Chu, tôi đều có nghe nói.”

Tôi cười không nói, dáng vẻ bình tĩnh.

“Nghe những người khách cũ của bà nói, sự tính cảm của bà là cực phẩm trong đám đàn bà, khiến người ta khó thể quên được, đã từng cùng bà Chu nếm trải một lần thì những người đàn bà khác đều sẽ trở nên vô vị.”

Mấy tên đàn ông đó miệng giống như cái quần bông vậy, uống say rồi chuyện gì cũng dám nói, tôi đã là vợ của cục trưởng, không tránh né, tị hiềm, còn dám ăn nói bừa bãi, cũng không sợ rước họa vào thân. Tát vào mặt Chu Dung Thành như vậy, nói ông ta cưới gái điếm, nếu truyền đến tai sở cảnh sát thành phố, một tên cũng không chạy thoát, có muốn cũng không lăn lộn trong đặc khu được nữa, bôi bác danh dự của quan lớn, đủ cho cả nhà chúng gặp họa.

Giọng tôi âm trầm: “Vậy nên bà Kiều muốn nói cái gì?”

Cô ta nghiêng đầu, nhìn tôi cười: “Bà Chu đã từng là người trong giới, có thể cho tôi biết tại sao trên đời này lại có nhiều cái thứ vô sỉ đó như vậy, bọn chúng có gia đình hoàn chỉnh, có người chồng yêu thương mình, có địa vị hiển hách, tôn quý, được hưởng giàu sang bất tận, sao lại vẫn tham lam muốn cướp lấy thứ của người khác. Loại đàn bà đó cho dù có gặp phải chuyện gì cũng đều rất bình thường bởi vì đó là đáng kiếp đúng không?”

Cái gọi là miệng cười mà bụng một bồ dao găm đại khái đều đã thể hiện trên gương mặt của Thường Cẩm Lệ.

Tôi và cô ta bốn mắt nhìn nhau, ánh đao bóng kiếm trong đáy mắt cô ta cuồn cuộn không ngừng, nhắm thẳng vào tôi, nếu lúc này mà tôi bị vạn tiễn xuyên tâm, nhất định là do cô ta trù ếm.

“Kẻ ác sẽ bị trời phạt, người tốt sẽ được hưởng phúc, không phải là không bị mà là chưa đến lúc, bà Kiều vội cái gì.”

Cô ta nói, đúng vậy, nhưng cũng có lúc trời cao không có mắt, báo ứng không đến, nên tôi chỉ đành tự mình đi báo vậy.

Cô ta vừa nói vừa vuốt ve cái nhẫn kim cương hồng ngọc đeo trên ngón giữa, cái nhẫn đó mặt ngọc to đỏ rực, giống hệt máu người.

“Ba tôi nói với tôi, gặp phải những kẻ ngáng đường mình, thì phải ăn thịt chúng, uống máu chúng, tuyệt đối không được để cho chúng phách lối. Nếu ả chịu rút tay lại thì thôi, nếu không rút tay, tôi sẽ chém gãy tay ả, bắt ả phải rút.”

Tôi thổi nhẹ lớp lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, giọng bình thản: “Bà Kiều quyết đoán tàn nhẫn như vậy, anh Thương hẳn là không biết.”

Cô ta nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên không biết, anh ấy chỉ biết tôi ôn nhu, không biết tôi tàn độc. Đàn bà chúng ta, ở chỗ mà đàn ông không nhìn thấy chẳng phải đều có một khuôn mặt giả tạo khác sao, để đàn ông nhìn thấy sẽ bị chán ghét đấy.”

Người đàn bà có thông minh đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ làm ra chuyện tự lừa dối mình, những người đàn ông mà chúng tôi gả cho đều cực kỳ sắc bén, sao lại không nhận ra người chung chăn gối là loại người nào, lừa một vài chuyện còn có thể, chứ nếu từ đầu đến cuối đều là lừa gạt, thì chỉ là tự mình diễn cho chính mình xem.

Từ phía bàn mạt chược ở bên kia rèm đột nhiên truyền đến tiếng kêu ca của bà Hạ: “Ơ kìa, cô sao lại không chơi nữa rồi, mới có hơn tám giờ, đi về làm gì, nhìn gương mặt thối của mấy gã đàn ông hờ hững kia sao? Bà Kiều, bà Chu qua chơi cho đủ tay, vận tôi đang tốt! Bao nhiêu năm rồi không thắng lớn như này, tôi cũng không thắng suông đâu, bữa khác mời mọi người đi làm đẹp.”

Bà Hạ giọng rất to xuyên qua tấm rèm cửa sổ, tiến vào sân thượng, Thường Cẩm Lệ đứng dậy, mặt hướng về phía tấm rèm đang lay động, trên đó ánh lên bóng dáng mơ hồ của cô ta: “Gương mặt thật của tôi và bà Chu, trong lòng chúng ta đều rõ.”

Cô ta nói xong vươn tay vén rèm, kéo một cái mở hắn tấm rèm ra, cười vui vẻ đi vào trong nhà, bà Hạ ló đầu nhìn ra: “Sao lại lén lén lút lút như vậy, sợ chúng tôi nghe thấy à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.