Chương trước
Chương sau
Khi Chu Dung Thành ngậm lấy cánh môi tôi liền chạm vào miệng vết thương, đau đến nỗi thân thể tôi run lên, rên rỉ ra, phản ứng của tôi như cho ông ấy động lực phát cuồng và dụ dỗ, ông ấy càng hôn càng điên cuồng, như một cơn gió mạnh hút lấy tôi.

Từ khi tôi sinh non đến khi ông ấy nằm viện, ông ấy liền ngủ không thoải mái, đây đã là sự nhẫn nại cực hạn của ông ấy rồi, bình thường ông ấy có thể kiên trì không làm trong một tuần tôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một lần trước khi ông ấy đột nhiên phải đi công tác, lúc trở về thiếu chút nữa làm muốn chết tôi, thời gian kia tôi cũng không hỏi ông ấy, tôi cũng không biết ông ấy có đi tìm bạn xã giao hay không.

Thật ra vào độ tuổi này dục vọng của đàn ông đã giảm xuống rồi, năm hai mươi ba mươi tuổi làm chuyện đó rất thường xuyên, ở độ tuổi bốn mươi họ chỉ chú trọng tới chất lượng, có lẽ mười ngày mới đồng ý làm phụ nữ dễ chịu một chút, nhưng nhất định họ cũng có thể là cơn mưa tới để xoa dịu mảnh đất khô cẳn.

Gặp được Chu Dung Thành là tôi như nhặt được báu vật, ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn có tần suất như một chàng trai hai mươi, ngay cả dâm phụ trời sinh cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch, kỹ thuật của ông ấy có chinh phục tất cả các dâm phụ.

Tôi rất lo lắng về việc hoạt động kịch liệt sẽ làm rách miệng vết thương của ông nên tôi vẫn luôn tránh né chống đẩy, nhưng ở trong mắt ông ấy lại là tình thú, chẳng những không đẩy ra được mà ngược lại càng mãnh liệt hơn, cưỡi ở trên người tôi gắt gao giam cầm, rất nhanh tôi đã bị ông ấy hôn đến mơ màng, mất đi chút lý trí còn sót lại.

Từ kháng cự đến đón nhận, từ lý trí đến mê hoặc chỉ mất vài phút, tôi thật không có cách nào để chống đỡ lại ông ấy, ông ấy hôn và vuốt ve, ôm một cách dũng mãnh, chỉ có thể làm tôi buông xuôi, cam tâm tình nguyện đầu hàng.

Ông ấy tách chân tôi ra, đem chiếc váy có nếp uốn cởi ra, làn da của tôi rất lạnh, cơ bắp của ông thì nóng bỏng, trùng hợp là ở bên nhau trời sụp đất nứt. Ông ấy hôn cổ và ngực tôi, phát hiện ra tôi rất khẩn trương nên không ngừng dụ dỗ tôi thả lỏng, ông ấy nhỏ giọng nói đợi một lát là ổn rồi, ông ấy nhất định sẽ làm tôi thật thoải mái.

Tôi cảm giác được ông ấy lớn đến nỗi muốn mạng, hoảng hốt nhớ lại ba năm trước đây lúc Ma Tùng mới vừa đem tôi đưa cho ông, ngay buổi tối tôi thật sự sợ rằng có phải tôi sắp chết rồi hay không, thậm chí tôi còn hoài nghi ông ấy cắn thuốc, mạnh đến nỗi căn bản không phải người mà như là thú.

Khi ông ấy cởi quần áo trong chốc lát tôi đã bị dáng người cường tráng làm kinh sợ, nhưng mà rất nhiều người đàn ông đều tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài nhưng trong ruột thì lại là bông rách, có những vận động viên mình đầy cơ bắp nhưng cũng không còn dùng được, căng lắm chỉ hai mươi phút là xong việc, Chu Dung Thành là kiểu đặc biệt, trông vừa được mà lại càng có ích.

Tôi trợn to hai mắt mê man, ngón tay tôi dính một vết máu bị trào ra đằng sau tấm lưng đầy sức sống của ông, ông ấy chống lên người tôi, hướng vào bên trong một chút, lúc ông ấy khó có thể khống chế sắp tiến toàn bộ vào thân thể tôi, cửa phòng bệnh bỗng nhiên không hề dấu hiệu mà bị đẩy ra, tiếng bước chân dần dần tới gần khiến cho ông kinh ngạc dừng động tác lại, mà tôi cũng bởi vì khẩn trương và kinh ngạc mà không cầm lòng được hung hăng siết chặt một chút, Chu Dung Thành bị tôi kẹp đến nỗi vừa thoải mái vừa thống khổ, ông ấy buồn rống một tiếng, khiến y tá đang đi đến mép giường hoảng sợ.

“Cục trưởng Chu? Ngài nên đổi thuốc rồi ạ.”

Cô ấy duỗi tay nắm góc chăn, thử dò hỏi là ngài rất đau sao?

Chu Dung Thành còn chưa phục hồi sau lúc đó, ông ấy không trả lời, cắn răng, mồ hôi từ từ chảy từ trên trán xuống, ông ấy trướng trướng ở trong thân thể tôi, y tá kéo góc chăn ra, cô ấy nhìn thấy Chu Dung Thành đang nằm trên người một người phụ nữ, bệnh nhân thì cởi áo lộ ra tấm lưng trần trụi, mà phía dưới là một khối thân thể đang loã lồ với bả vai nõn nà, là một cảnh xuân khiến y tá sửng sốt.

Tôi chôn mình ở trong ngực Chu Dung Thành, không dám lộ mặt mình ra, nhưng cô ấy cũng có thể đoán được là tôi, cô ấy há to miệng nửa ngày không nói nên lời, một tay Chu Dung Thành mặc quần lại, một tay khác chống dần xuống để chăn rơi xuống che lấy chúng tôi, nằm ở bên cạnh tôi, cười nói sao lại thay băng muộn vậy.

Lúc này y tá mới phản ứng lại, mặt đỏ tới mang tai đem ánh mắt từ trên người tôi dời đi, lắp bắp nói: “Thuốc vừa mới được đưa tới, mười hai tiếng phải thay một lần, vì sợ sáng mai đã quá muộn nên đêm khuya phải trì hoãn việc nghỉ ngơi của ngài, thấy đèn phòng ngài còn sáng nên tôi liền tới tiêm.”

Ông ấy ừ một tiếng: “Buổi tối tôi cũng phải làm việc, về sau có thể muộn hơn chút cũng được.”

Y tá nói vâng, cô ấy hút dung dịch từ trong một bình thuỷ tinh vào trong ống tiêm, rồi vòng qua tôi mà tiêm cho Chu Dung Thành, tiêm xong rồi cô ấy ấp úng dặn dò không cần hoạt động mạnh, để tránh nứt miệng vết thương vừa mới khép, nếu....

Cô ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Dung Thành một cái, sắc mặt đỏ đến lợi hại hơn: “Nếu thật sự có yêu cầu gì, thì nên để bà chủ chủ động."

Ông ấy buồn cười: “Đúng thật là bà chủ đang có nhu cầu nên tôi phải cố hết sức giúp cô ấy."

Tôi ở dưới chăn véo chân ông ấy, ông ấy càng cười lớn hơn nữa, y tá thật ngượng ngùng, chạy như bay khỏi phòng bệnh. Tôi nghe được tiếng đóng cửa, nổi giận đùng đùng chui từ trong chăn ra, tránh miệng vết thương của Chu Dung Thành, dùng sức đấm đánh vào những chỗ không bị thương của ông: “Đều tại anh, ai bảo anh mặc kệ thời gian mà cứ ăn vụng, thân thể cũng không để ý, còn dám đẩy đến trên người em, có phải anh muốn làm lão hoà thượng cả đời hay không?”

Ông ấy bị tôi công kích mà không hề chống đỡ, bất đắc dĩ nắm lấy tay của tôi: “Được, trách miệng anh quá thèm, bà Chu bớt giận, anh không làm hòa thượng, bởi vì anh không muốn em làm ni cô.”

Tôi bị ông ấy cợt nhả mà chọc cười, lúc này quần áo và thân thể tôi trong mắt ông như một mảng lụa diễm lệ, hoàn mỹ nóng bỏng, thanh tú và đầy đặn, toàn thân trắng hồng, ông ấy thở hổn hển đem tôi ôm vào trong ngực, ngón tay lưu luyến trượt qua sống lưng mềm nhẵn: “Em như vậy thật mê người.”

Không cần ông ấy nói tôi cũng biết, thể lực của Chu Dung Thành tốt như vậy, hiện tại phía dưới vẫn còn đang thì thầm, nếu lúc này tôi không đủ dụ hoặc ông thì vừa rồi ông ấy cũng sẽ không trải qua cơn mẫn cảm như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.