Lời khen ngợi ý vị sâu xa của ông Thường khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi cười nói rằng làm sao tôi có thể yêu kiều được như hoa, chỉ có vợ lẽ của ông Thường mới xứng với lời ngợi ca này.
Nhắc đến vợ lẽ, vẻ mặt của ông ấy có chút tế nhị: “Cẩm Lệ và Kiều Dĩ Thương đang ở đặc khu, nếu bọn cô có gặp nó thì có nói với nó chuyện tôi mời đại sư không.”
Tôi thành thật trả lời, tôi chúc mừng trước cho ông ấy sớm sinh quý tử, bỗng nhiên ông ấy “hừ” lạnh một tiếng: “Trong nhà có nhiều vợ lẽ, nhưng chẳng có cái bụng nào chịu ngồi yên mang thai, cũng không biết có phải tuổi cao rồi nên không mang thai được hay không.”
Tôi nói cô vợ tư mới ngoài đôi mươi, với thể lực khoẻ mạnh của cô ấy thì chắc chắn có thể.
“Cô ấy không thể.” Ông Thường thở dài: “Trong nhà có nhiều đàn bà, các bà lục đục thế nào tôi đều biết rõ, tính cách của cô vợ tư rất lạnh nhạt, không tranh giành sủng ái, nên dù có thì cũng không giữ được.”
Ông ấy trầm ngâm nheo mắt: “Tuổi trẻ khoẻ mạnh, thông minh, nhanh nhẹn, có thể bảo vệ bản thân ở Thường phủ, lại bao dung, tôi rất muốn một người phụ nữ như vậy.”
Ông ấy nhìn tôi cười: “Chỉ là những người phụ nữ như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”
Tôi cười không nói gì, tôi cảm thấy bản thân như bị ông già bảy mươi tuổi này nắm thóp vậy, dù là lời nói trong hay ngoài thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157573/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.