Ngọc như ý đập mạnh xuống cánh tay ông ta, phát ra tiếng thở nặng nề, mặc dù mặt ông ta không có biểu cảm, nhưng tôi thấy một lượng lớn máu rỉ ra từ vết dao chém của ông ta, băng gạc nhiều lớp ướt đẫm máu, máu điểm trên màu trắng đến chói mắt, ông ta vẫn cười một cách thờ ơ, tôi hỏi ông ta không đau à.
Ông ta nói có hơi.
Tôi cau mày: “Vậy thì anh cười cái gì?”
Ông ta đứng dậy khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn dài rồi đi về phía tôi, vừa đến gần vừa chậm rãi tháo băng gạc ra: “Nếu tôi không cười, để cô biết được rằng cô đã khiến vết thương của tôi nứt ra, chẳng phải cô sẽ tự trách bản thân mình sao. Tôi vẫn thích dáng vẻ nhe nanh múa vuốt, ỷ được yêu thương nên kiêu căng của cô hơn.”
Tôi mím môi nhìn vết thương lộ dưới không khí của anh ta, quả nhiên da thịt lại bị xé toạc ra, phần đuôi những vết sẹo gớm ghiếc dài đến xương khuỷu tay. Có thể thấy được cô gái kia xuống tay hung và nhẫn tâm đến mức nào.
Một người luôn luôn bình tĩnh như tôi đột nhiên không dám nhìn thêm nữa.
Từ khi biết ông ta đến nay, tôi luôn luôn cảm thấy ông ta mang trên mình tội ác tày trời, sẽ bị ông trời trừng phạt, ông ta giết người không chớp mắt, phất tay một cái là lấy đi hơn chục mạng người, làm nhiều chuyện ác đi ngược lại với chuẩn mực xã hội, đi ngược lại với lẽ trời. Sâu trong đôi mắt ông ta không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157571/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.