Từng từ mà Chu Dung Thành nói như đâm thẳng vào tâm can của tôi. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, như có một viên thuốc lớn đang chặn cổ họng tôi, tỏa ra vị đắng khó chịu nhất trên đời. Tôi biết rất rõ Tam Giác Vàng là nơi như thế nào. Nó chẳng khác gì vực thẳm giết người không ghê tay, chỉ trong nháy mắt, không thể chống cự lại. Trước đây tôi không để ý đến điều đó. Tôi chỉ biết sống mê man trong những cơn say để có được vị trí cao nhất, dùng nhan sắc của mình để trục lợi từ người khác. Sách nói nước có mất thì phụ nữ làm kinh doanh cũng chẳng biết oán hận. Hận nước thù nhà cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Các chị em trong giới chúng tôi thường nói rằng thế giới lớn như vậy, hủy chỗ này thì còn chỗ khác, không sợ không có chỗ cho loại gái bán hoa như chúng tôi nương tựa.
Mãi cho đến khi lấy Chu Dung Thành, hết lần này đến lần khác tiễn ông ta ra chiến trường, vào tiền tuyến, mòn mỏi mong chờ ông ta trở về từ núi đao biển lửa, chịu cảnh mưa bom bão đạn. Cuối cùng tôi mới biết nơi tối tăm, đáng sợ nhất chính là Tam Giác Vàng.
Buôn bán ma túy ở khu vực Đông Nam Á cứ như là cái nghề kiếm cơm của người dân trong nước, rất thường xuyên và dễ dàng. Bọn người chuyên buôn bán ma túy với đám đàn em của chúng coi mạng người như cỏ rác. Chúng dụ dỗ dân lành nghiện hút ma túy rồi vơ vét tiền của họ, tăng thêm lượng người cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157527/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.