Tôi và Kiều Dĩ Thương đi đến nhà hàng Hải Long, đã không còn nhiều chỗ, đại sảnh lớn chỉ còn vài chỗ ngồi, chúng tôi chọn một chỗ sơ sài có chút yên tĩnh cạnh cửa kính nhà hàng.
Ông ta chọn vài món, sau đó bồi bàn mang lên, liền dặn dò mang lên tới chỗ bọn tôi dựng bình phong, bình phong màu trắng, nhìn kỹ cũng sẽ nhìn thấu, cũng không có tác dụng bao nhiêu, chỉ là nhìn thấy được hình dáng chúng tôi một cách mơ hồ.
Tôi uống nửa chén rượu ánh mắt ngả ngớn liếc ông ta: “Như thế nào còn lén lút như vậy, trước kia tôi là phụ nữ có chồng, cần chú ý cẩn trọng, hiện tại tôi một mình, muốn tiếp anh Thương như trộm sao được.”
Ông ta gắp một con tôm chiên đầy dầu mỡ vào đĩa tôi: “Tôi là nghĩ đến cô sẽ bị những người khác nhìn thấy người đàn ông bên cạnh là tôi.”
Tôi mắng ông ta một câu là ngụy biện: “Rõ ràng là anh sợ người quen lắm lời, nói Kiều Dĩ Thương phong độ lại nhặt lấy người góa chồng, làm hỏng thanh danh.”
Ông ta hỏi lại tôi là quan tâm những lời đó của người khác nói sao.
Tôi theo dõi ánh mắt ông ta, cùng ông ta cười đùa.
Tôi chú ý đến ở góc có ánh mắt luôn thủy chung nhìn tôi, tôi rất bình tĩnh nâng mắt, đối diện qua khe hở của bức bình phong là Trần Khiết, bà bảo mẫu cho con trai đang dùng cơm, chồng cô ta làm ở đặc khu, đi nước ngoài lâu rồi chưa về.
Tôi giả bộ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157498/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.