Kiều Dĩ Thương thay bộ vest xám bạc trong văn phòng. Hai giám đốc điều hành cấp cao báo cáo với ông ta về tình hình bộ phận. Ông ta đứng trước gương và chải tóc. Tôi có thể thấy nửa khuôn mặt góc cạnh của ông ta, gương mặt anh tuấn nhưng chứa đầy sự bí ẩn.
Cấp dưới hỏi ông ta có phải sau này những chuyện mà cổ đông Hà không đồng ý hoặc rất muốn làm thì đều phải phục tùng hay không?
Kiều Dĩ Thương nhìn người đàn ông đó qua gương: Cậu nghĩ có phải làm vậy không?
Anh ta chau mày suy nghĩ một lúc: “Cổ đông Hà không hiểu về kinh doanh, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thông minh của cô ấy, hiện giờ địa vị của cô ấy là dưới một người trên nghìn người, nếu không phải là ý của tổng giám đốc Kiều thì cũng không ai dám cãi lệnh của cô ấy cả.”
Kiều Dĩ Thương nói cứ nghe theo cô ấy, chỉ cần không quá đáng thì mọi thứ do cô ấy quyết định.
Nếu cô ấy chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, đối đầu với người khác thì sao ạ?
Kiều Dĩ Thương quay người lại để lược lên trên bàn: “Cô ấy cần phải dưỡng thai, sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đế Hào đâu. Nếu cô ấy muốn làm, thì cứ nghe theo, tôi mới là chủ của Đế Hào.”
Cấp dưới gật đầu.
Một cấp dưới khác ngẩng đầu tỏ vẻ khó hiểu, liếm liếm môi: “Dưỡng thai sao?”
Tôi đang tập trung nghe, đằng sau bỗng có tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới, càng ngày càng đến gần tôi hơn. Tôi chưa kịp quay đầu xem đó là ai, người đàn ông này đã nhỏ tiếng gọi tôi: “Cổ đông Hà!”
Tôi sững người, nghe ra được đó là tiếng của Lư Đình Trần, ông ta gọi tôi như thế chắc chắn là có mục đích.Tôi đoán ông ta muốn làm hòa với tôi, trận chiến vừa rồi tôi đã chiến thắng hoàn toàn mà. Họ thua một người phụ nữ và cả Kiều Dĩ Thương người cũng đã bị tôi mê hoặc.
Ông ta biết rõ kết cục của việc đắc tội với tôi và phản bội Dung Thành, tất cả đều sẽ bị tôi tính sổ từng chút từng chút một trong thời gian dài, một người tính toàn như Lư Đình Trần, nhất định sẽ tới để quy phục tôi.
Con người tham lam có thể vì tiền mà làm tất cả, mọi ân oán và phản bội trên đời này đều do sự ích kỷ ham lợi gây ra.
Tôi giả vờ là vô tình quay đầu lại, thấy mặt ông ta ngạc nhiên liền hỏi: “Cổ đông Lư, sao ông còn chưa về nhà thế?”
Ông ta xoa xoa tay và nói: “Tôi cũng không biết nên gọi là bà Chu hay thế nào mới phải. Nhưng nếu tôi có gọi sai thì hy vọng cô sẽ không để bụng.”
Tôi nói gọi thế nào cũng được, gọi thế nào ông ta thấy thuận miệng là được.
Ông ta nhìn tứ phía chắc chắn không có ai thì mới nói: “Là thế này, tôi đột nhiên lại có một vài ý tưởng về Đế Hào, không biết có thể cùng bà Chu uống cốc trà và nói chuyện được không?
Tôi nhìn ông ta một lúc, nhìn thấy nụ cười dối trá xảo quyệt của ông ta, thì tôi liền lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian rồi.”
Ông ta biết tôi đang cần dùng người nên không nghĩ rằng tôi sẽ từ chối, ông ta tưởng tôi sẽ vui vẻ đặt một nhà hàng nào đó chứ không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như thế.
Ông ta ngẩn người một lúc rồi mới nói: “Cổ đông Hà à, chúng ta ra chỗ nào khác nói chuyện đi.”
Ông ta chỉ tay về phía cầu thang tối đằng kia. Tôi theo ông ta qua đó. Tôi đứng ở sát tường còn ông ta đứng cạnh cầu thang: “Đế Hào là tâm huyết của tổng giám đốc Chu suốt tám năm trời. Kể từ khi đổi chủ thành tổng giám đốc Kiều, tôi gần như mất ăn mất ngủ, mặc dù tôi biết đây là xu hướng chung. Suy cho cùng cô cũng chỉ là phụ nữ, lại không có đàn ông làm chỗ dựa nên không thể tránh khỏi việc mọi người không tin tưởng cô. Tôi thật sự rất buồn.”
Tôi cười nói cổ đông Lư cũng là người trọng tình cảm, tôi thấy rất mừng.
“Cổ đông Hà, gần đây tổng giám đốc Kiều đã tiến hành thay đổi rất nhiều đối với Đế Hào, dường như đều đi ngược lại với Tổng giám đốc Chu. Cô tìm mọi cách để bảo vệ sản phẩm này, nhưng đằng sau còn có mười mấy loại cũng đã bị thay đổi.”
Tôi nhăn mặt: ‘Thay đổi những gì rồi?
Giảm đầu tư vào các ngành công nghiệp thực phẩm và điện, đồng thời tập trung vào quy hoạch các dự án bất động sản. Các lô đất xây dựng đang được đàm phán đều nằm ở các đặc khu. Chuyện này không ai biết cả, có lần Tổng giám đốc Kiều đã nói riêng chuyện này với tôi, cô không biết sao?”
Tôi cười nói tôi biết là chuyện của tôi,còn ông nói với tôi là chuyện của ông.
“Tôi đối với Tổng giám đốc Kiều có trời đất chứng giám. Tôi chỉ là muốn giữ vị trí hiện tại của mình, không thể không theo Tổng giám đốc Kiều. Tôi cũng phải giữ bát cơm của mình trước, rồi mới tính đến chuyện trung hiếu lễ nghĩa chứ.”
Tôi gật đầu nói: “Tôi hiểu. Uống trà thì tôi không có thời gian nhưng thành ý của cổ đông Lư thì tôi xin nhận.”
Ông ta cười đáp: “Vậy thì tôi xin phép đi trước, tránh để người khác nhìn thấy, khi nào cổ đông Hà cần thì cứ liên lạc với tôi.”
Tôi bắt tay ông ta và tiễn ông ta đi trước, bóng lưng của Lư Đình Trần biến mất khi ông ta đi vào thang máy, cùng lúc đó, cửa văn phòng của Kiều Dĩ Thương mở ra, ông ta dẫn theo hai thuộc hạ đi ra, ông ta hỏi tôi vừa nói chuyện với ai.
Tôi đã nói dối rằng: “Là cổ đông Lư, ông ta muốn gặp tôi, tôi đã cố tình nói mình không có thời gian nên ông ta tức giận tranh cãi với tôi, dù sao danh tiếng của tôi ở Đế Hào cũng không được tốt lắm, cũng không cần phải giữ gìn hình ảnh của bản thân làm gì nữa.
Ông ta nắm tay tôi cùng đi xuống dưới, tôi hỏi ông ta thấy Lư Đình Trần là người như thế nào.
Ông ta bảo cũng được, mặc dù tham lam xảo quyệt nhưng cũng có chút bản lĩnh.
Trong lòng tôi biết rõ, Kiều Dĩ Thương có ấn tượng với Đỗ Lan Đức tốt hơn là với Lư Đình Trần và cũng đã có tính toán dùng người như thế nào. Ông ta bỏ rất nhiều công sức vào chuyện bến tàu và Thịnh Văn, Đế Hào cần sự trợ giúp của những người này, Đỗ Lan Đức quá nhạy bén, thậm chí còn muốn đoạt quyền. Kiều Dĩ Thương đa nghi như thế, chắc chắn lã sẽ loại bỏ ông ta thôi.
Lư Đình Trần là người mà Kiều Dĩ Thương có thể dùng được, nếu ông ta làm việc cho tôi, thì tôi chắc chắn sẽ có thể lợi dụng được.
Chúng tôi rời khỏi Đế Hào, đã là bảy giờ ba mươi phút tối rồi.
Thành phố lại bắt đầu mưa, mây đen đã ùn ùn kéo tới che lấp mất mặt trăng, Kiều Dĩ Thương hỏi tôi có muốn đi dạo qua màn sương mờ ảo này không?
Tôi cười nói còn kịp không?
Ông ta nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Không sao, kịp mà cùng lắm cũng chỉ muộn một chút thôi.”
Anh ta ôm eo tôi, đi về phía cuối con phố Hoa Đăng, chiếc xe đi chầm chậm phía sau, mưa rất nhỏ, rơi vào người cũng không có cảm giác vì nó sẽ tan ngay lập tức.Trong đôi mắt của Kiều Dĩ Thương là một màn mưa trong suốt, là đường phố ẩm ướt, là gương mặt ươn ướt của tôi, còn là những chiếc ô đầy màu sắc cùng với hàng cây dài vô tận.
Đây là khoảnh khắc lãng mạn và ngọt ngào nhất trong cuộc đời tôi. Kiều Dĩ Thương không nói gì cả, chúng tôi không hẹn mà cùng lên tiếng, ông ta bảo tôi nói trước.
“Sinh nhật ba mươi tuổi của anh sắp tới rồi đúng không?”
Ông ta nghĩ một chút rồi trả lời hình như thế.
Anh ta cười nói: “Sao thế? Cô khắc ghi lên tim mình rồi à?”
Tôi nhìn vào hạt mưa rơi trên áo ông ta rồi mới trả lời: “Đột nhiên nghĩ tới mà thôi.”
Ông ta chạm lên môi tôi mấy lần và nói: “Dáng vẻ này của cô thật khiến người khác vừa yêu vừa tức.”
“Anh vừa nói gì cơ?”
Ông ta giữ lấy mặt tôi, lau đi những hạt mưa trên mặt đáp: “Không nói gì cả.”
“Nhưng tôi thấy anh nói mà.”
Ông ta nói ông ta muốn hôn.
Tôi đẩy ông ta ra, vui vẻ chạy về phía trước, ánh mắt của Kiều Dĩ Thương cũng hiện lên sự vui vẻ, tôi chạy được vài mét thì suýt trượt chân trượt ngã trên nắp cống, ông ta không chiều theo tôi nữa mà lập tức bế tôi lên xe tôi, tôi vùng vẫy để xuống nhưng anh ta giữ tôi lại và bảo tài xế lái xe đi.
Đi được nửa đường, Kiều Dĩ Thương đưa cho tôi một bộ sườn xám màu xanh mới, đặt riêng ở một tiệm may nổi tiếng, tôi hỏi ông ta sao trên xe lại có đồ của phụ nữ, anh ta nói hôm trước đi qua tiệm may thấy bộ đồ này rất hợp với tôi nên đã mua nhưng quên mất.
Bữa tiệc ngày hôm nay mặc bộ này đúng là không hợp lắm, phải trang trọng một chút thì mới không bị người khác làm cho lu mờ. Tôi bảo tài xế kéo tấm che lên, tôi cởi bộ đồ mình đang mặc ra, Kiều Dĩ Thương nhìn thấy thân thể hoàn toàn không mặc gì của tôi, chỉ mặc mỗi quần trong, không che gì cả.
Ông ta rất ít khi nhìn kỹ tôi, chỉ biết dáng vẻ của tôi mà thôi, biết rằng người tôi đẹp, hấp dẫn nhưng chưa từng nhìn thật kỹ từng chỗ từng chỗ để biết tôi đẹp đến nhường nào. Ông ta dường như không có hứng thú với điều đó, ông ta thích chinh phục một cách điên cuồng hơn.
Ông ta cũng từng nhẹ nhàng hôn khắp cơ thể tôi, có những khoảnh khắc, tôi thà chết chìm trong vòng xoáy ấy. Ông ta thích làm tình trong ánh sáng mờ ảo, không có âm thanh, không có gì cả, chỉ có tôi và ông ta, một chiếc giường, một cái cửa sổ, không ai nhìn thấy ai cả.
Ông ta và Châu Dung Thành không giống nhau, ông ta có thể “ăn” mọi thứ không màng gì cả, đối với ông ta “ăn” mang lại khoái cảm lớn nhất, còn Chu Dung Thành lại thích thưởng thức vẻ đẹp của tôi, dù ở bất cứ đâu anh ấy cũng luôn nhìn tôi rất nhiều, sự âu yếm khi anh ấy nhìn tôi chính là sự kích thích lớn nhất đối với tôi.
Tất cả những sự lãng mạn của Chu Dung Thành không bằng Kiều Dĩ Thương, đều đã chuyển hóa thành niềm vui chơi đùa tôi khi ở trên giường.
Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm bộ ngực to tròn của tôi rất lâu, anh ta cười nói “Không có chút khuyết điểm nào, làn da mướt mườn mượt. Chẳng trách Chu Dung Thành lại giấu cô ba năm, nếu không phải do bắt buộc phải làm vậy thì cũng sẽ không để cho người khác nhìn thấy.” Tôi cũng muốn xây một ngôi nhà bằng vàng và giấu cô đi không cho những người khác thấy.
Tôi quay mặt vào hỏi ông ta: “Anh muốn giấu mấy năm?”
Ông ta bỗng nhiên làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Cả đời có được không?”
Tôi bật cười: “Cả đời lâu quá, bây giờ anh Thương nghĩ như vậy, nhưng đến khi tôi già nhất định là chỉ muốn lập tức vứt bỏ tôi, không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dạng già nua ấy nữa.”
“Sao cô Hà không tự tin gì thế? Những ngón tay của ông ta đặt trên đùi tôi. Cô đừng quên mình là ai chứ, là yêu tinh đó, có già đi thì vẫn rất quyến rũ.”
Tôi cố nhịn cười, giơ hai tay ra đằng sau cố kéo khóa nhưng kéo mãi không được, ông ta liền nói: “Để tôi.”
Ông ta vén mái tóc xoăn của tôi sang một bên mang tai, để lộ tấm lưng trắng nõn, vừa thắt dây an toàn cho tôi vừa nhẹ nhàng mân mê hôn hít, tôi mơ hồ nghe ông ta nói: “Không giây phút nào là tôi không muốn cô. Có phải tôi bệnh nặng lắm rồi không?”
Tôi hơi nghiêng người về phía trước, để khiến mình trông càng hấp dẫn hơn và nói: “Bệnh này chỉ có tôi có thuốc chữa thôi.”
Ông ta ừ một tiếng, để tôi ngồi lên đùi ông ta: “Được cứu rồi thì sao?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Thì sẽ khỏi bệnh thôi.”
Ông ta cười nói vậy thì nguyện bị bệnh mãi mãi.
Tôi bò lên cái bụng rắn chắc ông anh ta, thở gấp gáp, bàn tay ông ta lướt qua mái tóc xoăn dày của tôi: “Cô duỗi tóc thẳng đi, tôi thích mái tóc thẳng ngày trước của cô.”
“Vậy anh không thích dáng vẻ bây giờ của tôi sao?”
Ông ta dùng tay che mắt tôi lại, cười nói: “Cô thế nào tôi cũng thích.”
Tôi không nói với anh ta, mặc dù muốn quay lại dáng vẻ của Hà Linh San thì Hà Linh San ngày xưa cũng không còn tồn tại nữa. Bây giờ khắp người tôi đều được trang bị gai góc và mặt nạ giả tạo. Thậm chí tôi cũng không biết làm cách nào để trở lại dáng vẻ ngày xưa hồi vẫn còn phải phụ thuộc hoàn toàn vào Chu Dung Thành.
Kiều Dĩ Thương yêu dáng vé tôi của bây giờ, chỉ là ông ta không biết mà thôi. Hấp dẫn, xảo quyệt, độc ác,thông minh mới là phù hợp với ông ta nhất. Còn một Hà Linh San phụ thuộc yếu đuối chỉ là người mà Chu Dung Thành yêu mà thôi, còn Kiều Dĩ Thương sẽ không hứng thú với một người như thế.
Tôi ngủ trong vòng tay ấm áp của ông ta. Khi tôi tỉnh dậy thì chiếc xe đã đậu bên ngoài lối vào của Victoria. Trên thảm đỏ và ánh đèn rực rỡ đều là những người đàn ông mặc vest thanh lịch và những quý cô trong những bộ váy sang trọng. Quý phái và đoan trang hơn những vị khách mà tôi từng thấy trong các bữa tiệc tôi tham gia trước đây.
Đúng là bữa tiệc hoàng gia, để được mời tới đây đều không phải chỉ đơn thuần là người giàu có, mà họ đều là những nhà kinh doanh giàu có truyền thống, có khối tài sản khổng lồ, chỉ nói về khí chất thôi cũng đã khiến người khác ngưỡng mộ.
Kiều Dĩ Thương nắm tay tôi bước xuống xe, tôi đang bước trên đôi giày pha lê tinh xảo, không cần giày cao gót nhưng vẫn tao nhã và thanh lịch.
Ở vị trí cách cửa xoay trung tâm bốn đến năm mét là dòng chữ Victoria được thắp sáng bằng đèn neon, liên tục nhấp nháy và thay đổi màu sắc, tôi như đang ở trong ảo mộng và chùm ánh sáng mờ mờ bao phủ lấy tôi. Tôi đi theo Kiều Dĩ Thương bước trên thảm đỏ, những vị khách trong sảnh tiệc đang uống rượu nói chuyện đều ngạc nhiên nhìn về phía này. Lúc đó tôi sững sờ,ở đây giống như một buổi hôn lễ vậy.
Một nơi thuộc về tôi, tôi như làm chủ buổi hôn lễ này.
Chu Dung Thành là người duy nhất hứa sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng dành cho tôi, tiếc là anh ấy trốn rồi, trốn luôn rồi, tôi sẽ không thể có cơ hội tìm được anh ấy nữa. Tôi biết cho dù tôi có được nhiều thứ như thế nào thì cũng sẽ không có được một đám cưới, một chú rể, một tình cảm thuần khiết không có thù hận và tiếc nuối.
Ai nói muốn gả cho người đàn ông tốt nhất thế giới này, tôi có được người đàn ông đó rồi, cũng từng gả cho người đó rồi. Hiện tại người đàn ông bên cạnh tôi vẫn là người giỏi nhất ưu tú nhất. Tôi đã trải qua biết bao thăng trầm sinh tử, sao còn có thể yêu được người khác chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]