Chương trước
Chương sau
Kiều Dĩ Thương nhìn thấy tôi mắt vô thần, liền hỏi tôi đang nghĩ gì.

Tôi cảm thấy ánh mắt ông ta tập trung nhìn mình, liền nói: “Tôi cảm thấy cuộc đời này thế nào cũng được, nếu có anh bên cạnh, vậy sẽ tốt hơn.”

Ông ta sửng sốt một giây, lập tức siết chặt tay tôi, chúng tôi dừng lại ở cuối thảm đỏ, trước bức tường nơi ký tên, chúng tôi ký tên, chụp hình lưu niệm dưới sự hướng dẫn của trợ lý, Kiều Dĩ Thương ôm eo tôi cười nhạt hướng đến Máy quay, tôi cố tình dùng túi cầm tay che cái bụng hơi nhô lên của mình, cười.

Khi chúng tôi bước xuống thảm đỏ vào sâu trong biển người, tôi nghe thấy hai người cách hòn non bộ không xa nói: “Vị kia là anh Thương. Người quyền lực nhất ở đặc khu, chẳng qua không kinh doanh ở Sán Đồng. Thế nên, từ trước đến giờ chưa từng thấy anh ta xuất hiện trong bất kỳ bữa tiệc nào.”

Một người phụ nữ rất cao quý gật đầu tay cầm ly rượu vang: “Nghe nói qua. Bên cạnh anh ta chính là vợ của anh ta.”

Là vợ của cục trưởng, bà Chu.

Trong mắt hai người sáng lên: “Hóa ra là cục trưởng Chu Dung Thành. Quả nhiên lời đồn có thật, sóng sau xô sóng trước, chồng vừa mới mất không lâu đã cùng tình nhân hiên ngang đến chỗ đông người như vậy.”

“Bà Chu không phải một người phụ nữ bình thường. Có rất nhiều người sợ cô ta, chỉ cần cô ta sẵn sàng ra tay, thì hầu như không có người đàn ông nào thoát khỏi lòng bàn tay. Mọi người tặng cho cô ta một biệt danh.”

Mọi người đều cười đùa chờ đợi.

“Miêu nữ.”

Một người phụ nữ đứng cạnh, tay cầm quả nho nói: “Miêu nữ không phải dùng để nói Điêu Thuyền ư, Bà chu so với Miêu Nữ cũng phải một chín một mười sao?”

“Miêu nữ lợi hại thế nào chúng ta còn không biết ư, nhưng Bà Chu ở đây liêu có ai không biết, đều là truyền thuyết về phụ nữ thôi.”

Tôi bỏ tay ra khỏi lòng bàn tay của Kiều Dĩ Thương, chủ động cuộn cánh tay ông ta lên, cằm áp vào vai cười như một nụ cười mềm mại: “Tôi thích thế này, như thể quấn lấy anh.”

Để khuất phục một con sói hoang tàn nhẫn và lãnh đạm như Kiều Dĩ Thương, nhất định phải kiểm soát bản thân, dịu dàng và ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có ông ta, cũng chỉ vì ông ta mà cười.

Niềm tự hào chỉ là hương vị của niềm vui, kích thích ham muốn chinh phục nhưng cũng không phải là tất cả.

Điệu bộ này của Kiều Dĩ Thương dường như rất hài lòng, yêu mến, ông ta cúi đầu ngửi ngửi rồi nói: “Cô trang điểm à?”.

Tôi khẽ dơ ngón tay lên nói “một chút”.

Ông ta cười nhếch mép.

Chúng tôi đứng ở chính giữa sảnh, trên đầu có đèn lotus lớn tỏa nhiệt như thiêu đốt cả khán phòng, một nhóm người tiến lại đây đưa tay về phía Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, chúc mừng anh đã thành công có được Đế Hào. Giờ đây hầu như đã không còn ai có thể cạnh tranh với anh nữa rồi, quả nhiên bản sắc anh hùng cha truyền con nối.”

“Phẩm chất anh hùng trong anh Thương không chỉ ở trên thương trường, mà là ở thế giới ngầm nơi tôi và anh không thể với đến.”

Họ cười đùa nói chuyện không hề tâng bốc ông ta dù chỉ một chút, rõ ràng và hào sảng, Kiều Dĩ Thương chỉ cười và nói tuổi trẻ bồng bột, tuổi của ông ta cũng đã ngoài bốn mươi, nói như vậy ắt chỉ để nói giảm nói tránh mà thôi.

Một người khác đưa cho ông ta một ly rượu sâm banh, chạm nghẹ chiếc ly ông ta đang cầm, tiếng ly chạm nghe rất êm tai. Nghe nói ông Thường không lâu trước đây vừa rời khỏi đặc khu. Tôi còn tưởng rằng anh Kiều muốn tạm gác lại kinh doanh để về quản lý các băng đang ở đấy. Trong tay anh có rất nhiều địa bàn không thể trách khỏi làm việc hơi tắc trách. Ông Thường ở cái tuổi này cũng đã lực bất tòng tâm, trừ anh ra thì không còn ai thích hợp hơn. Mang nước trong nhà đổ ra biển ư?”

Kiều Dĩ Thương nói cả hai phương diện đều phải nắm chắc, không thể để hiểu nhầm giữa mọi người.

Người nọ giảm âm điệu.”Tôi và Thịnh Văn đã hợp tác nhiều năm. Tại đặc khi tôi chỉ kính trọng duy nhất một mình anh Kiều, không chỉ có tôi mà tất cả những người trong đặc khu đều nghĩ như vậy, nói thật tôi vẫn muốn đi theo anh Kiều xây dựng giang sơn, phát tài.”

Hai người họ vui vẻ uống thêm vài ly rượu. Khi người nọ câmg ly thứ ba từ phục vụ, đằng sau ông ta liền có người khác nhận ra tôi, liền nói: “Bà Chu gần đây sắc mặt rất tốt, còn nhớ cục trưởng Chu Dung Thành lúc mới gặp tai nạn, cô luôn giúp ông ấy giấu giếm, mỗi ngày đều gượng cười khiến mọi người ai cũng đau lòng, nhưng không dám nói ra.”

Chuyện của Chu Dung Thành căn bản không thể giấu diếm được, tôi đã giấu kín quá lâu đến lúc không thể chịu đựng nổi nữa. Đặc Khu có nhiều quan hệ phức tạp, anh ấy lại nhận được rất nhiều sự quan tâm, mấy tháng không xuất hiện, Đế Hào như không chủ, chỉ có vợ và con trong nhà. Một số người nói ra nói vào rằng anh ấy đã chết, tôi cũng chẳng muốn để tâm. Cứ cho là anh ấy đã đi một nơi rất xa, âm hồn cũng khó có thể quay lại.

Muốn che dấu cái chết của một kẻ thường dân thì rất dễ. Nhưng muốn che dấu cái chết của một người có tiếng nói như vậy, khó hơn cả lên trời.

Tôi nói: “Bất đắc dĩ, chẳng qua các vị ở đây ai nấy đều rất sáng suốt, đến cuối cùng tôi cũng không thể cho giấu chuyện này.”

“Cục trưởng Chu Dung Thành là trụ cột của đặc khu kinh tế, mất tích lâu như vậy chắc hẳn ai cũng đoán được chín, tám phần. bàn luận là điều không tránh khỏi. Có điều sự hi sinh của cục trưởng nặng như thái sơn, bà Chu ắt hẳn cũng rất vinh dự.”

Tôi không biểu tình gì chỉ im lặng, hắn xua tay nói bỏ đi, chuyện trước kia không nhắc đến nữa, giống như lúc đó khi cục trưởng vẫn còn tại thế, nói ra nói vào bà Chu, hãy cứ coi như chó sủa bên tai là được.

Anh ta đưa đến trước mặt tôi một ly rượu, Tôi còn chưa kịp nói gì, Kiều Dĩ Thương đã chặn trước: “Sức khỏe cô ấy không tốt, ly rượu này để tôi.”



“Ồ?” “Người đàn ông cau mày, chỉ tay về phía Kiều Dĩ Thương vừa anh hùng cứu mỹ nhân, vừa cười vừa nói:” Lời đồn đại là thật sao? Anh Kiều thật sự làm bố rồi.”

Kiều Dĩ Thương cười không nói lời nào, người nọ lập tức dơ chén rượu lên: “Anh Kiều được mệnh danh là bạc tình, không ai có thể làm anh lay động. Cũng không biết đã làm mất mặt bao nhiêu người. Chúng tôi rất nhiều người đau đầu không biết nên nói chuyện mời rượu anh như thế nào. Hôm nay nhận cơ hội này, chúng tôi sẽ không bỏ qua.”

Các vị khách tứ phái nhìn về phía này. Bọn họ vây quanh, thấy Kiều Dĩ Thương đang bị mời rượu, liền vội vàng cười nói với ông ta, ông ta vừa thở hổn hển vừa làm bảy tám cốc, lại có thêm mấy cái cốc chất đống trước mặt, Không xong rồi. uống xong tôi liền kéo ống tay ông ta, ông ta nói không sao, chút rượu này cũng không có gì.

Khi bên này đang là một đống lộn xộn, bỗng có người hét lên rằng bà Kiều đang đến.

Tiếng ồn nhỏ dần, cuối cùng là im lặng. Dòng người hai bên nhìn về phía cánh cửa của sảnh tiệc, Thường Cẩm Hoa mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, có điều gì đó mê mị mà tôi chưa từng thấy, khuôn mặt tươi cười ban đầu của bà ta chạm phải tôi. đông lại rồi tan ra, đóng băng tại chỗ.

Tôi mỉm cười không quan tâm. Vài người trong đám đông bắt đầu lấy làm ngạc nhiên. Tại sao hai người lại cùng đến đây, anh Kiều rốt cục muốn ai cùng đến vậy.

“Không nhìn ra anh ấy dẫn bà Chu đến cùng sao? Đương nhiên sẽ tìm bà ấy rồi. Chưa kể bà Chu được chiều chuộng, lại còn xinh đẹp hơn bà Kiều. Cho dù chỉ nói đến năng lực xã hội, người phụ nữ đó so được sao”

“Vậy chính thất đi theo để đánh ghen ư?”

“Chính thất không đâu có làm những chuyện như vậy. Nhưng nếu như thế thật, ngược lại càng có thể diện à, nào mất mặt.”

Kiều Dĩ Thương không động đậy. Thường Cẩm Hoa ngược lại phản ứng rất nhanh, rất chín chắn mà thậm trí lại giữ được thể diện. Bà ta nhanh như gió đến trước mặt Kiều Dĩ Thương. Uyển chuyển, nhẹ nhàng thay thế vị trí của tôi.”Em nấu canh mang đến Đễ Hào cho anh, nghe người làm nói anh đã đến đây. Em hỏi địa chỉ rồi qua đây, thì ra anh đến đây tìm đối tác nữ.”

Bà ta nói xong, ôn hòa dịu dàng nhìn tôi: “Thì ra là bà Chu ở đây, bà Chu bất cứ trường hợp nào cũng không hề lo lắng.”

Đôi mắt của bà ta là sự ngưỡng mộ chân thành, không có một chút gièm pha hay ruồng bỏ. Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời như vậy thực sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc, bà ta biết bản thân không thể chống lại tôi nên không bao giờ tiết lộ trước công chúng, tôi chỉ dám cá rằng bà ta sẽ không hỏi, còn Kiều Dĩ Thương chắc chắn sẽ không hỏi thêm gì, mới dám toan tính như vậy

Kiều Dĩ Thương nắm tay bà ta: “Hay là em về trước đi.”

Bà ta bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Đến cũng đã đến rồi, anh còn muốn em về?”

Một số người nhìn thấy vậy, liền gọi vợ mình đến để giải tỏa bầu không khí gượng gạo này. Liền đưa Thường Cầm Châu đến chào hỏi. Tôi nhân cơ hội này dựa vào Kiều Dĩ Thương nói: “Vợ anh đến rồi, chỗ này không còn chỗ cho tôi nữa. hơn nữa tôi ở đây sẽ khiến mọi người khó chịu, không bằng tôi rời đi trước.”

Tôi kiễng chân hôn lên môi ông ta: “Tôi không muốn anh khó xử, vốn dĩ đây là lúc tôi nên rời đi.”

Ông ta im lặng, những ngón tay chạm môi: “Ủy khuất cho cô rồi.”

Vẻ mặt tôi ủy khuất ngước lên nói, anh Kiều Dĩ Thương sau này anh hãy đối xử tốt với tôi một chút. Chút ủy khuất này với tôi có đáng là gì.”

Ông ta mỉm cười và hỏi, ông ta đối với tôi còn chỗ nào chưa tốt ư.

Tôi chọc vào ngực ông ta và nói: “Kém lắm, một phân điểm cũng không cho anh.”

Sau khi kích động sự bất bình của ông ta đối với Thường Cẩm Hoa khi đột nhiên xuất hiện làm tôi phải xấu hổ rời đi. Tôi lại quay đến đợ những vị khách lúc nãy đến chào hỏi tôi nói lời tạm biệt. Bọn họ hỏi tôi sao vừa đến đã vội vàng rời đi như vậy. Tôi liền bĩu môi nói: “Không phải bà Kiều đã ở đây rồi sao. Phụ nữ thường hay ghen.”

Họ gật đầu biểu thị đồng ý: “Về tính nhẫn nại, độ lượng, lịch sự và nhạy cảm mà nói bà Kiều không thể so sánh với cô. Bên ngoài có nhiều lời đồn đài thất thiệt, nhưng dựa vào chuyện này có thể nhìn thấy, cô thật sự là viên ngọc quý.”

“Kể cả bà Kiều có tát tôi một cái đau đớn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ vẫn nhận. Con đường này đâu có dễ dàng gì, tôi sớm đã không đặt chuyện này trong lòng.”

Họ ôm chầm lấy tôi nói lời tạm biệt, tôi bước ra khỏi sảnh tiệc nhưng không rời khách sạn mà đi đường vòng sang sảnh sau, lúc này bên trong không có ai, lại rất vắng lặng, tôi tiện tay cầm một quyển tạp chí nhân tiện rót một cốc nước ấm.

Tôi đọc vài trang và ước chừng thời gian cũng đến rồi, tôi đang tính cầm cốc nước lên uống thì sau đó cánh cửa bị đẩy ra từ ngoài, một cơn gió mạnh trộn với mùi nước hoa nồng nặc thổi vào mặt tôi. Vén tóc lên, tôi không nhìn, lật thêm một trang vô cùng nhàn nhã.

“Tôi đợi tận hai mươi phút, nếu không đến tôi chuẩn bị rời đi rồi. Chẳng qua tôi nghĩ kỹ, chác hẳn bà Kiều đã có sắp xếp gì đó. Tôi đi rồi cô đi đâu tìm tôi.”

Tôi xỏ giày cao gót đứng dậy: “Tôi có thể nói cho Anh Thương biết cô thực sự là người như thế nào, cô là người chủ mưu trong chuyện này, còn cố tình đổ lỗi cho tôi và làm tôi xấu mặt.”

Tôi gạt đi chế nhạo: “Bà Kiều nghĩ bản thân có thể không. Ban nãy sao bà không nói, giờ quay lại giải thích, anh ấy còn tin sao, liệu có chứng minh được gì không?”

“Ai đã vào văn phòng của tôi, sử dụng điện thoại cố định, quay số số của tôi, chỉ cần gọi là biết.”

Tôi đặt tạp chí xuống, đầu ngón tay véo vòng cổ mặt đá quý: “Thật không may, lần đầu tiên tôi đến với tư cách là một cổ đông, tôi đã ra lệnh cho bộ phận an ninh gỡ bỏ tất cả các camera giám sát. Tôi không thích bị giám sát. Nhưng không nghĩ lại có ích đến vậy.”

Tất cả mọi cách để vạch mặt tôi đều đã được xử lý gọn gàng. Bà ta giằn mặt tôi hãy nhớ lấy thân phận của mình. Nhưng tranh đấu kiểu này tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ manh mối nào.



Thường Cẩm Hoa cắn răng: “Cô thật bỉ ổi.”

Tôi mỉm cười: “Giờ cô mới thấy ư.”

Thường Cẩm Hoa tức giận bật cười, vén mái tóc dài ra sau tai, để nhìn rõ mặt hơn: “Mộng tưởng của cô vẫn chưa chọn vẹn, tôi và cô hạ màn không giống nhau. Cô không có cách nào đem sự xấu hổ và xỉ nhục ném cho tôi. Vì tôi là chính thất, tôi chí nhận được sự đồng tình của mội người. Còn cô là bồ, chỉ xứng đáng bị hắt hủi.”

Tôi cười nhẹ: “Thiên hạ này đâu có người phụ nữ nào nguyện ý thông cảm cho người khác chứ. Nhận được sự thông cảm với bà Kiều mà nói ắt hẳn còn hơn cả sự sỉ nhục.”

Tôi đứng dậy bước về phía trước hai bước, đến sát tai bà ta, nói nhỏ: “Mục đích của tôi là để mọi người nhìn thấy bản thân tôi là một người dịu dàng, phóng khoáng, ân cần. Còn bà kiều đây là một người phụ nữ đanh đá, cứng đầu, ngang bướng như thế nào. Thậm chí khiến chồng mình xấu hổ trước mặt mọi người.”

Bà ta dù biết mình bị lừa, còn tôi cứ như vậy mà nhận được hảo cảm từ mọi người. Đã qua thì đã qua rồi, nhưng bà ta giờ đây vừa bị mang tiếng đội nón xanh, hơn thế có thể bị Kiều Dĩ Thương chán ghét. Bà ta hoàng toàn không nói nên lời.

Bà ta nắm chặt tay về phía mình, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô: “Tôi thừa nhận, tôi sống trong nhà kính, còn cô sống ở sa mạc khắc nghiệt, thủ đoạn sẽ rất khác biệt, nhưng tôi nói rồi, cô sẽ không kiêu ngạo được mấy nữa đâu.”

Bà ta lui về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm tôi và nói: “Cô có điều chưa biết ba tôi muốn cưới cô về làm tình nhân, là người thứ sáu của nhà họ Thường.”

Tôi chế nhạo: “Ông ta muốn thế nào là việc của ông ta, tôi từ chối thế nào là việc của tôi.”

Cô từ chối thì có ích lợi gì? Từ trước khi cục trưởng Chu vẫn còn sống ba tôi còn có chút e dè. Dù gì anh ta cũng quản lý nhiều cảnh sát như vậy, ba tôi cũng không muốn rước họa vào thân, Sau khi anh ta chết, ba tôi đã luôn khát vọng mãnh lệt, dì hai đến cũng chính vì ba tôi muốn tìm cô, muốn xin một đứa con, cô đồng ý đặc khu xin con mục đích hay không ũng không tránh được kiếp này. Dì tư của ba tôi cũng chính là bị ép gả vào nhà. Dục vọng của ông ấy không ai có thể ngăn cản được. Xin con thôi mà?”

Thường Cẩm Hoa cười: “Xã hội này có tình nhân không có gì lạ. Đó là đặc quyền của đàn ông, không ai phán xét. Người dưng nước lã, góa chồng chẳng chết ai.”

Bà ta liếm môi: ““Ba tôi không từ bỏ ý định này. Ông chỉ là một giấu đi, trong tay ông ấy có rất nhiều miếng mồi ngon. Anh Kiều cũng đã chờ miếng mồi đó từ lâu. Nếu không kiếm được nó, anh ta sẽ không thể thống trị băng đảng ở tỉnh Miền Nam. Anh ấy háo hức như vậy sẽ không bao giờ hài lòng với quyền lực và địa vị hiện tại.”

Bà ta dùng ngón tay phủi lớp bụi không tồn tại trên vai tôi: “Tôi sẽ tìm cách tăng giá trị của miếng mồi đó lên, Anh Kiều nhất định sẽ bị dụ.”

Tôi liếc nhìn bà ta rồi bước ra ngoài. Hành lang rực rỡ ánh sáng này tràn ngập tiếng nhạc du dương. Tôi nhìn lên trần nhà mơ màng nhìn pha lê trên đầu: “Phụ nữ bất bại đấy chính là tâm tư khó dò. Trong thế giưới đàn ông này tôi đã phải đấu tranh quá nhiều rồi. Cũng không hề nghĩ sẽ chiếm lấy chồng cô. Đương nhiên cô nghĩ như vậy cũng không sao cả, dù gì lòng người cũng sẽ thay đổi.”

“Cô không giành được người đàn ông của tôi, tốt nhất đừng sinh đứa con kia ra. Nó nhất định sẽ không có phúc khí. Hơn nữa muốn làm thiếp của ba tôi thì đừng nghĩ đến chuyện động vào tôi nữa.”

Tôi quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Bà Kiều, đừng nghĩ lung tung. Nếu thật sự có ngày tôi phải hầu hạ ba cô, tôi nhất định sẽ khiến cô nấu ăn cho tôi.”

Sắc mặt cô ta thay đổi, tôi lại cười nói “Cô đoán xem, liệu tôi có bản lĩnh đó không. Khuyên cô tốt nhất đừng dẫn sói vào nhà. Tôi từ chim sẽ có thể biến thành phượng hoàng, còn cô từ phượng hoàng biến thành chim sẻ thì không khác gì sống không bằng chết.”

Tôi bước chân ra khỏi sảnh lớn, một cơn mưa ập đến. Tài xế đang đợi trong xe nhìn thấy tôi đi đến, vội vàng cầm ô đến đón. Tôi nói “Đừng đi vội.”

Anh ta hỏi tôi liệu còn đợi ai

Tôi cười nói: “Đợi con cờ của tôi.”

Tôi đứng trong mưa trong mưa, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường được bao quanh bởi sương mù, bầu trời ảm đạm, không chút ánh sáng, chỉ có sương mù vô tận. Mưa vẫn rơi chỉ là ít hơn trước, không khí nóng bức ngột ngạt, thi thoảng vài cơn gió đến khiền lòng người run lên.

Tôi đã đợi cả tiếng đồng hồ trong sự chán nản và cô đơn đến nỗi chân tê dại mà không chịu rời đi. lái xe đã nhiều lần cố gắng thuyết phục tôi lên xe tôi đều từ chối. Cho đến nửa giờ tiếp theo trôi qua, Kiều Dĩ Thương cùng Thường Cẩm Hoa cuối cùng cũng từ trong bước ra ngoài.

Họ chào rất nhiều quý khách xung quanh, Thường Cẩm Hoa quay lại bắt tay một vài bà vợ khác, tài xế nhìn thấy cảnh này liền hỏi có ý hỏi muốn lên nói với bọn họ về sự xuất hiện của tôi.

Tôi lắc đầu nói không, có một số chuyện đã coi là bí mật vốn đã rất đau lòng nhưng nếu để người khác phát giác không những mất đi cảm xúc còn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ ban đầu.

Tài xế cười không nói bất cứ điều gì. Tôi cố gắng đứng vào góc khuất để không ai phát hiện, Kiều Dĩ Thương sau khi cúi đầu chào tạm biệt với một vị khách liền nhìn thấy tôi đứng đó. Gầy yếu, lạnh lùng, bơ vơ đứng dưới trời mưa đơn độc nhìn ông ta.

Tóc và mặt ướt đẫm, tựa như hoa lê dính mưa. Ông ta bất động đứng đó nhìn tôi vài giây, sau đó gọi thư ký nói vài câu, thư ký gạt đầu liền đi tìm Thường Cẩm Hoa, bà ta lập tức chạy đến phía sau Kiều Dĩ Thương tát ông ta một phát sau đó bắt đầu tranh cãi. Một lúc lâu sau liền một mình bước lên xe, biến mất trong cơn mưa.

Một nhóm khách khác đang định tiến đến bắt tay với Kiều Dĩ Thương, ông ta không quan tâm mà chạy về phía tôi. vừa chạy vừa cới chiếc áo khoác: “Tại sao không về nhà?”

Tôi đã cười và nói: “Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, mà mưa thế này rất dễ tỉnh. Nên muốn đợi anh về cùng tôi.”

Ông ta liền nói tôi hồ đồ.

Khuôn mặt ông ta ảm đạm đưa tôi trở lại vào xe. Tôi thở hổn hển trong vòng tay ông ta. Ông ta im lặng một lúc, nói: “Giận rồi à?”

“Kiều Dĩ Thương, tôi phát hiện đã yêu anh mất rồi làm sao bây giờ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.