Tôi nằm bất tỉnh trong cơn đau, trước mắt là một ít ánh trăng bị mây đen che phủ, chiếu qua cửa xe, chiếu xuống lông mày của Kiều Dĩ Thương, chỉ nhớ đến đôi mắt đỏ hồng của Kiều Dĩ Thương trước khi hôn mê.
Tôi run rẩy, không biết do lệnh hay do lạnh, hay đang sợ hãi
Khi tôi tỉnh táo trở lại, phát hiện ra mình đã đi vào làn sương mù dày đặc, bụi trắng bay lên, cả thế giới như không có mặt trời.
Dung Thành.
Anh ấy đứng dưới gốc cây, mặc một bộ cảnh sát đầy máu, gương mặt không chút biểu cảm nào nhìn chằm vào tôi, ở lồng ngực có một con dao xuyên qua, anh ấy chắc chắn rất đau khổ, vì thế gương mặt mới tái nhợt như vậy.
Tôi kinh ngạc, chạy đến chỗ anh ấy, khi tôi chạy gần đến, cây đa bỗng biến thành tảng đá, anh ấy đang đứng trên vách đá, thấy tôi chạy đến thì lùi ra phía sau, chỉ còn cách anh ấy nửa bước chân thì cơ thể tôi không thể chạy qua được. Tôi sợ đến mức đứng yên.
Tôi khóc nhìn đôi tay của anh ấy, đôi tay ấy run rẩy, gầy khô, không có máu: “Dung Thành, anh vẫn còn sống sao, bọn họ nói anh chết rồi, bọn họ nói anh chính là Hắc Lang.”
Đây là Dung Thành oai phong ấm áp hiền dịu trong kí ức của tôi đây sao? Trên người anh ấy không còn chỗ nào hoàn chỉnh cả, nhếch nhác, thảm hại, khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.
“Hà Linh San.”
Anh ấy gọi tên của tôi: “Quay về đi, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157437/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.