Tôi ôm mặt thở ra một hơi thật dài: “Về bệnh viện. Chuyện hôm nay tôi đã tới đây đừng có nói cho anh Thương biết, cũng không có xảy ra chuyện gì, có nói thì cũng là anh tự tìm phiền phức thôi, bới vì là anh đã đưa tôi đến đây.”
Lái xe gật đầu ra vẻ đã hiểu rõ.
Trên đường về nhà tôi gọi điện thoại cho chị Bối, nhưng chị ta không hề bắt máy, thường thì lúc bận chị ta sẽ tắt máy điện thoại hoặc là chuyển điện thoại sang chế độ tin nhắn chờ, tôi đoán là chị ta chưa nghe thấy hoặc là thấy số lạ nên cố ý không bắt máy, nên cứ gọi lại mãi, gọi đến cuộc thứ sáu cuối cùng chị ta cũng bắt máy rồi, sau khi nghe điện thoại chị ta không nói một tiếng nào, tôi kiềm lòng không được nói với chị ta tôi đã biết ai là người hại chết Chu Dung Thành.
Chị Bối vẫn như cũ không lên tiếng, tôi cũng chừa lại một ít, không có nói ra hết toàn bộ, gọi chị ta hai tiếng, hỏi chị ta có phải là không tiện nói chuyện không.
Bên kia điện thoại mấy tiếng ngâm rên rỉ lúc có lúc không, âm thanh rất kì lạ, giống như đang làm tình, tôi liền biết được có lẽ là cục trưởng Mã đã tìm đến chị ta rồi, ông ta vừa mới được thay vào vị trí của Chu Dung Thành, vì để tạo ra một hình tượng đẹp đẽ đã cùng bà Mã diễn một gia đình vợ chồng hòa thuận ân ái, cuộc sống hai địa điểm một đường đi, trên mặt thì diễn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157435/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.