Chương trước
Chương sau
Tôi ôm mặt thở ra một hơi thật dài: “Về bệnh viện. Chuyện hôm nay tôi đã tới đây đừng có nói cho anh Thương biết, cũng không có xảy ra chuyện gì, có nói thì cũng là anh tự tìm phiền phức thôi, bới vì là anh đã đưa tôi đến đây.”

Lái xe gật đầu ra vẻ đã hiểu rõ.

Trên đường về nhà tôi gọi điện thoại cho chị Bối, nhưng chị ta không hề bắt máy, thường thì lúc bận chị ta sẽ tắt máy điện thoại hoặc là chuyển điện thoại sang chế độ tin nhắn chờ, tôi đoán là chị ta chưa nghe thấy hoặc là thấy số lạ nên cố ý không bắt máy, nên cứ gọi lại mãi, gọi đến cuộc thứ sáu cuối cùng chị ta cũng bắt máy rồi, sau khi nghe điện thoại chị ta không nói một tiếng nào, tôi kiềm lòng không được nói với chị ta tôi đã biết ai là người hại chết Chu Dung Thành.

Chị Bối vẫn như cũ không lên tiếng, tôi cũng chừa lại một ít, không có nói ra hết toàn bộ, gọi chị ta hai tiếng, hỏi chị ta có phải là không tiện nói chuyện không.

Bên kia điện thoại mấy tiếng ngâm rên rỉ lúc có lúc không, âm thanh rất kì lạ, giống như đang làm tình, tôi liền biết được có lẽ là cục trưởng Mã đã tìm đến chị ta rồi, ông ta vừa mới được thay vào vị trí của Chu Dung Thành, vì để tạo ra một hình tượng đẹp đẽ đã cùng bà Mã diễn một gia đình vợ chồng hòa thuận ân ái, cuộc sống hai địa điểm một đường đi, trên mặt thì diễn rất là tốt, thực chất hai người bọn họ đã sớm mỗi người có niềm vui khác rồi, dục vọng của cục trưởng Mã lại rất mạnh mẽ, lớp vỏ ngoài đoan chính thật thà nhưng thực chất lại rất phong lưu, không có hứng thú với vợ mình ở nhà tất nhiên sẽ tranh thủ lúc sáng để thì chị Bối phát tiết dục vọng của mình.

Tôi tự biết bản thân mình không đúng lúc, vội vàng cúp điện thoại, vứt điện thoại sang một bên, ôm mặt im lặng không nói gì.

Bây giờ tôi có hai con đường để đi, một là không từ bất kì thủ đoạn nào báo thù cho Chu Dung Thành, hai là từ đây quên hết mọi thù hận, làm người phụ nữ của Kiều Dĩ Thương.

Chọn con đường đầu tiên tôi sẽ mất đi rất nhiều thứ, còn nếu chọn con đường thứ hai, tôi sẽ không phải mất gì cả.

Làm tình nhân của Kiều Dĩ Thương, tôi phải đấu với Thường Cẩm Hoa, vì bản thân tôi, vì để con của tôi có thể sinh ra một cách đường đường chính chính chứ không phải là một đứa con ngoài giá thú, tôi phải đạp lên Thường Cẩm Hoa để leo đến vị trí của bà ta, đến lúc đó ông Thường chắc chắn sẽ không tha cho tôi, nhưng đến thời điểm ấy, Kiều Dĩ Thương sẽ hết lòng bảo vệ tôi, bảo vệ mẹ của đứa nhỏ.

Dựa vào đàn ông để giành lấy thiên hạ trước giờ luôn có thể nắm chắc phần thắng hơn là đàn bà tự mình chiến đấu, Kiều Dĩ Thương là một hòn đá kê chân vô cùng chắc chắn, kiếm sắc là khiên chắc, lợi dụng ông ta làm núi dựa thì tôi không cần phải lo nghĩ gì.

Trong lòng cười tự giếu, tôi đưa mặt ra hướng về cửa sổ.

Chuyến đi đến Tam Giác Vàng lần này tôi đến cũng không có uổng công, cả đời này còn người muốn hồ đồ thế nào cũng được, nhưng trước tính mạng của người mình yêu, nhất định không thể hồ đồ.

Tôi đến được phòng bệnh, một y tá từ bên trong bước ra, nói với tôi một lát nữa tiêm thuốc để bảo vệ thai nhi, bảo tôi lên giường đợi.

Y tá ở đây ngày ngày tiếp xúc với mấy tên buôn ma túy, chưa chắc gì đã là người tốt, tôi không thèm để ý cô ta, lạnh lùng lướt qua người cô ta, vừa vào phòng không bao lâu thì Kiều Dĩ Thương đưa người y tá đó trở lại, tôi nằm trên giường tiêm thuốc xong, đợi ý tá rời đi thì ông ta giúp tôi mặc lại quần, ôm tôi ngồi dậy, tôi tựa gối hỏi ông ta khi nào thì được xuất viện.

Ông ta nói trễ nhất là sáng mai.

Ông ta ngồi xuống ghế bên cạnh giường: “Tam Giác Vàng không nên ở lại lâu, nhất là ở chỗ biên giới này. Nếu như già K kéo người đến báo thù sẽ rất tàn nhẫn. Hơn nữa chỗ cảnh khu cũng còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Tôi nghiêng đâu híp mắt cười nhẹ, hỏi: “Anh sợ già K trở về tìm anh báo thù sao?”

Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi: “Nếu như cô không có ở đây, tôi tất nhiên không sợ gì cả, cô ở đây thì tôi sẽ có rất nhiều lo lắng, ông ta biết rõ, nếu nắm được cô trong tay có thể khiến tôi đầu hàng, ông ta sẽ không chọi cứng với tôi đâu, ông ta sẽ chơi đường tắt, bắt cóc cô đi.”

Ông ta nắm chặt tay tôi, đôi môi mỏng ấm nóng đặt lên đó một nụ hôn, dưới ánh mắt có một tia đùa giỡn: “Con hồ ly nhỏ bị lạc mất rồi, ông thợ săn già phải tìm mọi cách để đưa nó trở lại thôi.”

Tôi vừa cười vừa rút tay mình từ tay ông ta ra từng chút một: “Nhưng anh rất là bình tĩnh, không có hoảng loạn một chút nào cả, đạn đã sượt rách cả da thịt, anh vẫn còn hút thuốc được mà.”

Ông ta cười khổ: “Chỉ là biểu hiện ra bên ngoài như thế thôi, trong lòng tôi rất sợ hãi, nhỡ mà tôi thất bại, cô làm sao mà thấy được.”

Tôi cắn môi không nói gì cả, gương mặt lạnh lùng trước mắt này, đôi mắt này tôi rất quen thuộc, quen đến mất ông ta có hóa thành tro tôi cũng không thể quên được, tôi dồn hết tất cả những yêu hận điên cuồng cho ông ta, cho đến khi tôi không còn sức lực, tựa như sẽ gục ngã.

Tôi yêu Chu Dung Thành, trừ bỏ tình yêu, tôi đối với anh ấy còn có những nuối tiếc mà cả đời này cũng không bù đắp được, còn với Kiều Dĩ Thương thì tôi hận, nhất là vào thời khắc này, khi tôi biết được toàn bộ sự thật, tôi hận ông ta nghiến răng nghiến lợi, hận ông ta thiết kế mọi việc một cách tàn nhẫn như vậy, lại không để lộ ra bất kì điều gì, cũng yêu ông ta vô cùng.

Tôi nhìn ông ta mở nắp hộp ra, bên trong là những quả nho xanh như pha lê, ông ta hỏi tôi có muốn ăn không, tôi lấy một quả lên, không ăn cũng không ngửi, chỉ là cầm trên tay ngắm nhìn, lời nói đầy ẩn ý: “Vị ngọt thì chỉ có một loại mà thôi, nhưng vị đắng chát thì mỗi loại một kiểu. Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”

Kiều Dĩ Thương bóc vỏ một quả nho, nhét vào miệng tôi: “Cô hỏi đi.”



“Vùng núi mà Dung Thành hi sinh, có rất nhiều thế lực ở đó, không chỉ có anh và mấy trùm buôn thuốc ở Châu Á mà còn có người khác, có đúng không.”

Tay đang lột vỏ nho của ông ta hơi khựng lại, ngước mắt hơi cảnh giác và nghi hoặc hỏi lại: “Sao lại hỏi cái này?”

“Anh nói tôi biết có phải hay không.”

Ông ta suy nghĩ một lát: “Gần như thế.”

“Vậy nên Dung Thành chết không chỉ vì bị bọn buôn ma túy bao vây, trên đời này có vô số bộ mặt bẩn thỉu, ai mà biết được anh ấy rơi vào mặt nào chứ.”

Kiều Dĩ Thương bỏ trái nho lột được một nửa xuống: “Cô nghe nói được gì rồi?”

Tôi im lặng không nói gì.

Ông ta lau đi vết nước nho trên tay: “Những lời bọn người ở đây nói đều không nên tin, không thể nào để cô trùng hợp như vậy mà nghe được đâu, có nhiều thứ đã được tính toán ngay từ đầu rồi.”

“Ngay từ lúc bắt đầu, cô có đơn giản hay không?”

Ông ta biết tôi đang hỏi gì, liền nói thẳng là không hề đơn giản.

Trong cổ họng tôi giống như đang mắc một hòn đá lớn, có chút khó thở, nghẹn ở trong họng.

Tôi đã biết từ sớm Kiều Dĩ Thương đối với sự dụ dỗ tiếp cận của tôi không hề thuần túy, đang theo mục đích, nếu như tôi không phải người phụ nữ của Chu Dung Thành, tôi với ông ta cả đời này cũng sẽ không có bất kì sự liên quan nào, ông ta sẽ không có hứng thú, sẽ không đến gần, sẽ càng không vươn đôi tay của mình ta với vùng cấm địa như bọn tôi.

Tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời tôi đều bắt đầu từ những âm mưu kế hoạch, ham muốn chiếm hữu thể xác, tôi chưa từng có được thứ gì mà không có một chút âm mưu dục vọng cả.

Kiều Dĩ Thương đứng dậy bên cạnh giường tôi, hơi nghiêng người, bàn tay hơi ẩm ướt ôm chặt lấy tôi, ấn đầu tôi vào lòng ông ta: “Sinh đứa nhỏ ra, tôi sẽ cho cô tất cả những gì tôi có thể, và một lời giải thích hài lòng cô.”

Tôi từ trong ngực ông ta ngẩn đầu lên: “Giải thích cái gì?”

Ông ta nỏi những gì tôi muốn.

Những gì tôi muốn.

Tôi rốt cục muốn gì, đến bản thân tôi còn không biết, một mặt thì tranh giành với phụ nữ, mặt khác lại đùa giỡn với đàn ông, nhưng điều mà tôi muốn, có lẽ cả đời này cũng không thể có được, càng không có ai cho tôi được.

Đến sáng hôm sau thì Kiều Dĩ Thương nhận được tin tức, già K dẫn một đội buôn ma túy từng là quân nhân xuất ngũ người Miễn Điện vào biên giới Vân Giang, phá hủy một kho hàng quan trọng của Kiều Dĩ Thương, mấy chục thùng Marlboro dùng để đựng ma túy cũng bị đốt thành tro bụi.

Hàn Bắc nhận được tin này cũng vội xuyên đêm đuổi đến, mang người của mình đối đầu trực tiếp với đám của già K, thương vong vô số, làm kinh động đến sở công an của tỉnh, phong tỏa biên giới một thời gian, mở ra một cuộc truy quét ma túy lớn, chỉ là vẫn trễ mất một bước, với thế lực của già K ở Tam Giác Vàng, kiểm soát đường đi rất dễ dàng, vào nửa tiếng trước khi biên giới bị phong tỏa đã xuất cảnh rồi, đám cảnh sát tìm không được cũng chỉ có thể rút đi, cuộc truy quét cũng cứ như thế kết thúc.

Năm giờ chiều ngày xảy ra việc đó, Kiều Dĩ Thương đưa tôi rời khỏi Tam Giác Vàng trở về đặc khu, Hoàng Mao cùng với hai tên sai vặt hộ tống chúng tôi đi đến sân bay, ra khỏi bệnh viện, chúng tôi đi thẳng đến xe hơi đã chờ sẵn, tôi cứ có cảm giác có một đôi mắt đang theo dõi mình, nhưng quay đầu lại nhìn mấy lần vẫn không phát hiện được gì cả, cảm giác này quá trực tiếp, quá chân thực, khiến cho tôi không thể nào tin được cảm giác này là sai.

Kiều Dĩ Thương cùng Hàn Bắc đi đến bên mái hiên vắng người nói về kế hoạch tiếp theo, Hoàng Mao vừa mở cửa xe đón tôi vào trong vừa nghiêng đầu nói chuyện với hai tên sai vặt cái gì đó, lúc này thì cảm giác bị theo dõi của tôi càng trở nên mãnh liệt, tôi không hề kéo dài một giây nào, lập tức xoay người lại nhìn.

Dáng người cao lớn quen thuộc, trong mơ tôi tựa hồ như đã vô số lần mơ về bóng dáng ấy, trong chớp mắt đã gợi dậy tất cả sự xúc động của tôi, giống như một trận pháo hoa thu hút ánh nhìn của cả thế giới, vén ra bức màn che trong trái tim tôi, mạnh mẽ va đập, không cần suy nghĩ.

Tôi cười toe toét chạy về phía góc đó, vừa lúc muốn lớn tiếng gọi Dung Thành, bỗng nhiên tôi nghẹn lại, bước chân cũng khựng lại, không phải anh ấy, là Hắc Lang.

Anh ta giấu mình dưới chiếc mũ, đôi mắt sắc lạnh, im lặng nhìn về phía tôi.

Anh ta đến tiễn tôi một đoạn.



Anh ta biết cả đời này tôi cũng sẽ không bước đến mảnh đất khiến tôi đau thương này nữa, chúng tôi đều không có cơ hội nhìn thấy nhau mà đã phải đến lúc phải chia xa rồi, không phải tạm thời, mà là vĩnh viễn.

Tôi cụp mi xuống nhịn lại giọt lệ đang muốn rơi, ngẩng đầu lên nhìn, bòng người trước mắt chỉ còn là một bước tường trống không, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, anh ta đã biến mất rồi.

Chỉ còn là một mảnh gạch xanh ngói đỏ đã mọc đầy rêu và hoa dại.

Ánh sáng mặt trời rọi trên mảnh đá lót đường, một dấu giày hay vết bụi cũng không có, tựa hồ mọi chuyện chỉ là một cơn mơ giữa ban ngày của tôi mà thôi.

Tôi cười, cười đến tối tăm mặt mày, cười đến con đường nhỏ nơi anh ta biết mất trở nên mơ hồ, xiêu vẹo.

Đàn ông trên đời này nhiều đến như vậy, nhưng tôi vẫn không thể nào tìm thấy Dung Thành.

Còn Hắc Lang, anh ta ở nơi toàn là mưa đạn với khói súng này, cũng giống như là một khúc nhạc trong cuộc đời tôi mà thôi, nhạc hết thì người cũng đi, đến cùng trời cuối đất cũng không thể gặp lại.

Hoàng Mao ở bên cạnh gọi tôi, anh ta nhíu mày nhìn tôi đang thất thần: “Cô Hà, chúng ta đi được chưa?”

Tôi nhếch miệng cười, tay lau đi vết nước mắt còn vương: “Gió nổi lên rồi.”

Hoàng Mao nhìn trái nhìn phải một phen, cây cối đều đang yên lặng, anh ta cũng không vạch trần tôi, phối hợp nói: “Chỗ này cây cối nhiều, thường có gió và đổ mưa.”

Tôi ngước đầu lên, bầu trời trong xanh như nước, nơi này có nhiều người chết đến vậy, biết bao nhiêu là oan hồn ở đây, bầu trời tại sao vẫn cứ trong xanh như thế.

“Tam Giác Vàng, sẽ có ngày nơi đây trở thành một nơi hòa bình không chứ?”

Hoàng Mao cười nói không thể nào, đây là lò sản xuất ma túy của cả thế giới, nơi tập hợp cũng là chỗ này, sẽ chỉ càng ngày càng có nhiều người lệch hướng đến đây, cũng chỉ sẽ có càng nhiều cảnh sát chống ma túy bỏ mạng tại chỗ này.

Tam Giác Vàng mãi mãi sẽ không thiếu những anh hùng vô danh, không thiếu những chiến sĩ đã anh dũng hi sinh.

Người đời quá tham lam, không thể chống lại những dụ hoặc của đồng tiền.

Chồng của tôi, chính là đã chết trên cái vùng đất tràn đầy dục vọng bẩn thỉu này.

Anh ấy lúc còn sống bị tôi làm cho vấy bẩn, đến lúc chết đi, anh lại bị nơi này làm vấy bẩn.

Tôi không có biểu cảm gì cong lưng bước vào trong xe, đóng cửa lại, Kiều Dĩ Thương cúp điện thoại ngồi xuống kế bên tôi, rồi bảo tài xế lái xe đi.

Mấy chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi con phố, những bông hoa xác pháo vàng nở rộ bị gió thổi đong đưa trên cành, dường như đang tiễn một con người không thuộc về nơi này là tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại góc phố nơi Hắc Lang biến mất lần cuối, tôi đưa tay ra, năm ngón tay áp trên cửa kính trong suốt, cảnh vật trước mắt không ngừng lùi xa về sau, cuối cùng cũng trở thành vô cùng xa lạ.

Hà Linh San, đừng có ôm hi vọng nữa, hãy đập tan tất cả những suy tâm vọng tưởng ấy đi, anh ta không phải Dung Thành. Ở nơi toàn là rừng núi và chuyên bán ma túy này, mày là sự ấm áp dịu dàng duy nhất mà anh ta cảm nhận được, anh ta chỉ là tội nghiệp cho mày, không phải là tình yêu, sự không nỡ của Dung Thành cho mày, chỉ là sự rung động nhẹ của một người đàn ông với phụ nữ mà thôi.

Tôi xoay người qua ôm lấy Kiều Dĩ Thương, hỏi ông ta rằng có yêu tôi hay không.

Ông ta im lặng một lúc, sau đó dùng tay chỉ vào đầu tôi: “Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy chứ.”

“Cho dù sau này tôi có làm ra chuyện tội ác tày trời nào, thậm chí trở thành giống như ma quỷ bị mọi người mắng chửi, anh vẫn sẽ cần tôi chứ?”

Ông ta nghiêm nghị nhìn gương mặt nhỏ gầy của tôi, cười: “Có tôi ở đây, những chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.