Lưng tôi cứng đờ, Thường Cẩm Hoa mặt mày hớn hở vươn hai tay ra phía sau tôi, Kiều Dĩ Thương vẫn mặc bộ quần áo tối qua, nhưng vẫn rất sạch sẽ, chỉ hơi nhăn một chút, từ cửa bước vào mỉm cười hỏi thăm vài điều, Thường Cẩm Hoa nói bà ta đang rất đói bụng, bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện không có mùi vị, và cháo do bảo mẫu nấu cũng không ngon.
Ông ta bị bộ dáng của bà ta chọc cười thích thú.
“Thật dẻo miệng.”
Bà ta làm nũng nhăn nhăn cái mũi.
“Em hiện tại là một người ăn hai người bổ. Em có thể ăn qua loa cái gì cũng được, nhưng bảo bối sao có thể chứ?”
Đôi mắt Kiều Dĩ Thương ra hiệu cho người vệ sĩ đang đợi ở cửa, người vệ sĩ hiểu ý mang theo hai phần thức ăn bước vào đặt trên bàn cạnh giường, trên chiếc túi đồ ăn có in tên quán Thủy Cung, đây là một cửa hiệu lâu đời nổi tiếng trăm năm ở khu này, tay nghề của đầu bếp rất tinh xảo và khéo léo, mua một phần đồ ăn có khi còn phải xếp hàng chờ hơn cả nửa ngày trời, đằng này lại mua đến tận hai phần chắc là mất cả ngày chứ không ít.
Sau khi tôi mang thai, Kiều Dĩ Thương cũng dung túng tôi mọi thứ, nhưng đồ ăn ở Thủy Cung này, tôi cũng chưa từng đựơc thử qua, mà ông ta cũng không có nhắc tới, vì vậy khi thấy cảnh tượng trước mắt bây giờ, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Thường Cẩm Hoa biết sự quý giá của những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157424/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.