Sáng sớm hôm sau, bà quản gia đến tòa lâu gặp tôi, bà ta đứng bên ngoài chào hỏi vài câu, vẻ như là rất sốt ruột, tôi nghe ra là giọng bà ta thì cố ý không thèm để ý tới, mãi đến tận khi tiếng gào của bà ta quấy rầy đến Hoa Yên thu quần áo ở dưới lầu, cô ta dẫn theo bà quản gia đi vào phòng, trông thấy tôi đang ngồi trước bàn trang điểm kẻ mắt, bà quản gia lộ vẻ mặt hơi khó coi: “Cô Hà này, nếu cô đã tỉnh rồi thì làm sao không đáp lấy một tiếng, tôi còn tưởng cô hãy còn đang ngủ cơ đấy.”
Tôi cất bút kẻ mắt vào trong hộp, nói giọng không vui: “Bà biết tôi còn đang ngủ mà vẫn lớn tiếng như thế à, bà nghe lệnh của bà lớn nào đó, đến cả việc ngủ cũng không cho tôi được yên giấc đấy hả?”
Bà quản gia này là loại chó săn thấy sang thì bắt quàng làm họ, thấy hèn thì chà đạp dè bỉu, tôi còn định sẽ thu mua bà ta, ai dè bà ta thấy tôi không có danh phận gì thì cũng chẳng thèm coi tôi ngàng hàng với chủ, để nịnh bợ bà cả để bà ta được vui vẻ, cố ý đánh người ngay trước mặt tôi, khiến tôi phải mất mặt, có cái vòng cổ mấy chụ triệu tôi chẳng thèm mà thôi, song kẻ dám tính kế với tôi thì tôi nhất định sẽ không cho bà ta được sống an ổn.
Bà quản gia ấp úng nói chỉ là sợ lỡ mất. Bà ta còn chưa nói xong là sợ lỡ cái gì thì tôi đã liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157372/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.