Thẩm Hương Hạ bị câu nói của tôi làm cho giật mình, nét mặt bà ta kinh hãi và tôi rốt cuộc muốn làm cái gì, tôi cười nói bà ta đoán xem vì sao tôi lại tới đây.
Bà ta không thể đoán được việc xấu xa mà Thường Bình Ngô đã làm, vài bà vợ hoàn toàn không biết gì, nếu như trong nhà này thật sự có người biết rõ ràng thì cũng chỉ là bà cẩ, người phụ nữ ẩn mình trong bóng tối và có dã tâm thực sự như một con rắn.
Tôi sửa sang lại tóc mai đang rối xoăn của bà ta: “Bà yêu lão gia không?”
Thẩm Hương Hạ nói đương nhiên, nếu như không yêu lão gia, bà ta cũng sẽ không nguyện ý làm vợ nhỏ ở nhà họ Thường mười năm.
Đầu ngón tay tôi dừng lại trên má bà ta: “Bà yêu là ông ấy, hay là yêu quyền lực của ông ấy, tiền của ông ấy.”
“Cô thì hiểu cái gì!” Vẻ mặt bà ta hung dữ: “Trên đời này người giàu có còn nhiều hơn con chó trên đường, nhưng anh hùng như lão gia chỉ có một.”
“Anh hùng.” Tôi vỗ tay giễu cợt khinh bỉ: “Thật đáng buồn là bà yêu lão gia sâu đậm như vậy, nhưng đối xử với bà lại vô tình. Nhưng bà gặp được tôi rồi, tôi thay bà báo thù.”
Tôi cười khúc khích vài lần, kề môi vào tai bà ta nói: “Vị anh hùng trong miệng bà đã dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để giết chồng tôi, hai con gái tôi, ông ta phải dùng cả nhà họ Thường để đổi lấy hai mạng sống của tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157327/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.