Chương trước
Chương sau
Tôi ngồi bệt ở trên mặt đất lạnh lẽo đầy thất thần, dãy hành lang trong chốc lát im ắng đến mức không cần thiết, lại truyền đến những tiếng bước chân nhẹ nhàng, dừng lại ở bên ngoài cửa, không hề lập tức xuất hiện, sau khi mấy người cả nam cả nữ nói chuyện thầm thì sột sột soạt soạt xong, có bóng người tiến vào, Tát Minh Kiều đổi một bộ váy đen sạch sẽ thẳng thớm, cổ áo dựng thẳng lên che khuất đi cái cằm tinh xảo, lộ ra đôi môi đỏ hồng diễm lệ. Tên tâm phúc kai đứng ở dưới mái hiên chờ đợi, cô ta chậm rãi đi tới gần tôi, bàn chân tí tách có nước mưa rơi xuống.

Trên mặt cô ta xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, cánh cửa bị tiếng gió thổi làm lay động vài cái, cô ta dùng một chân cố định lại, liền để lộ ra ra một cái vệt nước loang lổ, tôi nhìn chăm chú vào không khí hỗn loạn bên ngoài, không hề có phản ứng.

“Hà tiểu thư đã ở đây nghiện rồi, không muốn đi nữa phải không.”

Tôi đã nhìn thấy Tát Minh Kiều, sắc sảo và mạnh mẽ, quyến rũ và gian ác, cô ta giỏi về chiến đấu, cũng giỏi về bài binh bố trận, là một người phụ nữ cực kì đáng sợ, là một đối thủ mạnh mẽ. Thế nhưng trực giác nói cho tôi biết, những gì cô nhìn thấy vẫn là không đủ, một người phụ nữ có thể trở thành trùm buôn thuốc phiện, chỉ một người mà khiến cho mấy ngàn tên buôn ma túy Thái Lan tâm phục khẩu phục, trung thành đi theo cô ta mười hai năm, sự u ám và tàn bạo có lẽ so với tôi còn thâm thúy hơn.

Sâu trong lòng tôi đã hiểu rõ với thế cục của một bàn cờ như vậy, tôi cố ý tàn nhẫn véo mình một cái, tức khắc đau đến mức đôi mắt đỏ cả lên, tôi ngẩng đầu ánh mắt hiện lên một sự thê lương uất hận: "Không ai có thể cứ đắc ý được như vậy mãi.”

“Đương nhiên, thân phận của Hà tiểu thư ở Quảng Đà cao không thể với tới được, không biết có bao nhiêu người muốn nói như vậy với cô, không ngờ rằng đã trở thành sự thật ở Tam Giác Vàng.”

Cô ta dựa vào cửa bật cười: "Những người giàu có quyền quý đó đã từng bại dưới tay cô, biết kết cục hiện tại của cô, có cảm kích tôi hay không đây.”

Đôi mắt long lanh như ánh hồ thu, tôi dựa vào vách tường đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn và những nếp nhăn trên váy, vẫn giữ vững sự kiêu ngạo và tự phụ của bản thân mình: "Thật ra mưu kế của cô không hề cao tay chút nào cả. Thủ đoạn của cô ở trong thị trường buôn lậu ma túy cực kì mạnh mẽ, cứng rắn sắc sảo, trên phương diện tình cảm thì còn thiếu một chút, nếu không phải Kiều Dĩ Thương vẫn luôn nghi ngờ tôi, mà tôi cũng có mối quan hệ dây dưa không rõ với ông Năm, ông ta đang trong cơn thịnh nộ mà tin cô, sau khi ông ta bình tĩnh lại cô cũng không thoát khỏi sự hoài nghi của ông ta.”

Tát Minh Kiều không hề để ý đến, cô ta nghịch nghịch mái tóc xoăn màu vàng: "Thắng bại đã định, có những kế sách có tác dụng là đủ rồi, hà tất phải so sánh thông minh hay không thông minh hơn làm gì. Cô hiểu về đàn ông như vậy, nên biết đàn ông chán ghét nhất là cái gì, phụ nữ phạm phải những lỗi lầm gì thì sẽ bị ném thẳng vào địa ngục không thể tha thứ được."

Tôi không nói một lời nào, trầm mặc đi về phía màn mưa đang rơi tí tách tí tách, khi tôi đi qua trước mặt cô ta, đôi tay nhợt nhạt mỏng đặt lên bả vai tôi, áp chế tôi xuống: "Đau khổ sao. Đối với Kiều Dĩ Thương, lúc ban đầu tôi đã chuẩn bị cho hai trường hợp, hoặc là tôi không thể dụ dỗ ông ta cắn câu, vậy thì ông ta chính là kẻ thù của tôi, trước tiên tôi sẽ lấy tính mạng của cô hiến tế cho người đàn ông của tôi, chồng của cô nợ tôi, tôi sẽ bắt cô trả nợ, sau đó cùng Kiều Dĩ Thương đấu một trận ngươi chết thì ta sống. Hoặc là anh ta cắn câu của tôi, tôi sẽ có được anh ta, tự nhiên sẽ không đụng đến vảy ngược của anh ta, đã từng là người yêu cũ mà tôi bỏ thì có sao. Điều anh ta có thể cho tôi, so với việc lấy mạng của cô thì càng có lợi và vui vẻ hơn. Cô hoàn hảo không có tổn thương gì, tôi vẫn có thể khiến anh ta yêu tôi si mê tôi, không phải là một chuyện càng thú vị hơn sao.”

Cô ta nói tới đây liền dừng lại, đầu ngón tay nâng cằm tôi lên, ép tôi đối diện với cô ta, cô ta chăm chú nhìn mặt của tôi, khuôn mặt không có phấn trang thanh tú như bông sen, cô ta hơi hơi ngẩn ra một chút, tựa hồ như đến giờ phút này mới nhìn rõ được sắc đẹp của tôi.

Cô ta không hề cười nhạo, cũng không hề vũ nhục, sắc mặt trở nên âm trầm hơn, tràn đầy sự suy đoán, tâm phúc nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô ta đã đến giờ, Tát Minh Kiều buông tay đang ở trên mặt tôi ra, mặt cô ta không có biểu cảm mà bước xuống hành lang, đi về hướng màn đen sâu thăm thẳm.

Tôi đi qua trại nuôi ngựa thì tìm được cánh cửa sắt, vệ sĩ ở chỗ này chờ tôi đưa chiếc điện thoại không còn pin và ví tiền trả lại cho tôi, sau khi tôi nhận lấy, một chiếc xe màu đen từ bên cạnh hàng rào đi đến, đèn xe chói lòa, lái xe cực nhanh phi đến chỗ của tôi, đến khi sắp đụng phải tôi, vẫn không có dấu hiệu giảm tốc độ, tôi theo bản năng giơ cánh tay lên che ở trên trán, cơn gió thổi mạnh làm mái tóc dài và chiếc váy của tôi bị hất loạn lên, đầu xe chạm vào vạt váy đang tung bay của tôi, đột nhiên thay đổi, phát ra tiếng cọ xát chói tai sắc nhọn, trong cơn mưa gió hướng về phía cột đèn, tài xế vội vàng phanh lại, Tát Minh Kiều ngồi ở sau lắc lắc vài cái, Kiều Dĩ Thương thả lỏng bàn tay đang để trên vô lăng xe trong giây phút chiếc xe dừng lại này.

Anh ta giữ tư thế khom lưng hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tài xế, tài xế bị anh ta nhìn đến mức sợ hãi, qua kính chiếu hậu nhìn về phía Tát Minh Kiều đang trầm mặc, lắp bắp giải thích: "Trên đường đều là nước mưa, trơn trượt quá, không dễ điều khiển được quỹ đạo của lốp xe.”

Kiều Dĩ Thương không nói một lời nào, đôi mắt anh ta yên lặng như đáy biển sâu, trên khuôn mặt như muốn làm người tài xế đang muốn giải thích đông cứng lại, giống như con dao nhỏ sắc bén cắt ông ta ra thành từng mảnh.

Tát Minh Kiều cầm lấy tay anh ta nói: "Anh ấy không phải cố ý.”

Kiều Dĩ Thương cuối cùng cũng động đậy cơ thể đang cứng đờ của mình, anh ta một lần nữa ngồi xuống, nghiêng mặt qua ý tứ thâm sâu mà nhìn Tát Minh Kiều: "Anh ấy không dám, cô dám không.”

Tát Minh Kiều bình tĩnh sắc mặt không một gợn sóng đối đáp trôi chảy: "Anh đã là của tôi, tôi cần gì phải chém giết tận gốc làm gì. Ngược lại sẽ khiến anh sẽ cảm thấy em không tốt bằng cô ta.”

Kiều Dĩ Thương ừ một tiếng, ngón tay anh ta nghịch nghịch mái tóc màu vàng ở trên mặt cô ta nói: "Sự thăm dò của cô, dừng ở đây thôi. Sự sống chết của cô ta không có quan hệ gì với tôi, nhưng tốt nhất thì đừng có không biết đúng sai như vậy.”

Tát Minh Kiều giật giật khóe môi: "Trời vẫn còn đang mưa, đường núi khó đi, hay là sắp xếp một chiếc xe đưa Hà tiểu thư xuống núi đi, hoặc là để cô ấy cùng ngồi trên chiếc xe cùng chúng ta, tiện đường tiễn cô ấy một đoạn đường.”

Kiều Dĩ Thương cũng không có nhìn qua cửa sổ xe, anh ta trầm mặc chăm chú nhìn phía trước, đôi môi mỏng hơi động đậy nói: "Không cần.”

Nụ cười trên mặt Tát Minh Kiều lúc này càng tươi hơn, cô ta đóng cửa lại, dựa vào bả vai Kiều Dĩ Thương, đôi môi cô ta dán sát vào tai anh ta đang nói vui đùa gì đó, chiếc xe này đi một cách nghênh ngang qua trước mặt tôi, bùn đất cùng những nhánh cỏ vụn bắn tung tóe, rất nhanh liền từ từ biến mất ở trong màn đêm.



Tôi chăm chú nhìn vết bánh xe lưu lại trên vũng bùn thất thần một hồi lâu, liền cười vài tiếng.

Trong trại nuôi ngựa nước mưa lầy lội khó đi, tôi đã té ngã vô số lần, lại vô số lần bò lên, trên người khắp nơi đều là nước bẩn và bùn đất, tôi không biết bản thân mình đã đi bộ độc bao lâu, cuối cùng mới thấy được quốc lộ, thấy được những ngôi nhà.

Tôi uống một chút nước ở một dòng suối, chờ đến lúc mưa tạnh, dựa vào con đường xuống núi trong trí nhớ, trời tờ mờ sáng tôi đã trở về đến khách sạn Bông Sen Vàng, liền đụng phải A Thạch dẫn theo vài tay sai nữa gấp gáp đi tìm tôi, anh ta đờ người ra khi nhìn thấy tôi đang trong bộ dạng nhếch nhác này, mất một lúc sau mới phản ứng lại được: "Hà tiểu thư?”

Tôi đang cực kỳ mệt mỏi chỉ ừ một tiếng, anh ta đưa tôi lên lầu, ở trong phòng hỏi tôi A Bích đang ở đâu, tôi nói muộn nhất là trưa mai, cô ấy nhất định sẽ quay lại.

Anh ta nhìn chiếc váy của tôi bị gai đâm thủng: "Mấy ngày nay cô đã gặp phải phiền toái gì vậy, có cần phải triệu tập binh lính đến để giải quyết không?”

Tôi đi vào phòng tắm, lúc chuẩn bị đóng cửa liền nói: "Không vội, chờ thời cơ.”

Tôi tắm xong liền ngủ đến tận giữa trưa, sau khi tỉnh lại liền bảo A Thạch liên lạc với Nhị Đường Chủ, bảo ông ta ở quán trà lần trước chờ tôi.

Tôi thay quần áo xong liền ngồi xe đến địa điểm, đi thẳng đến vị trí cũ gần cửa sổ ngồi, tôi ngồi xuống đối diện Nhị Đường Chủ, đi thẳng vào vấn đề chính nói: "Tôi và Tát Minh Kiều đã trở mặt với nhau.”

Ông ta chấn động: "Vấn đề về kinh doanh hay là?”

Tôi rót một ly trà: "Thù mới hận cũ.”

Ông ta nhíu mày trầm tư: "Tát Minh Kiều tàn bạo không thua kém đàn ông, cũng là một bà chủ tính toán chi li. Một khi bị cô ta nhìn vào, sẽ không thể nào thoát khỏi một trận chiến ác liệt. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước tất cả mọi thứ, đến lúc đó đỡ phải luống cuống tay chân.”

Trước mắt tôi liền hiện lên khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương, không nói gì cả.

Sau khi uống chén trà xong, tinh thần của tôi mới trở lại bình thường, hỏi ông ta tình hình của Tát Minh Kiều ở Tam Giác Vàng.

Nhị Đường Chủ nói: "Lợi nhuận buôn ma túy ở Tam Giác Vàng Thái Lan mỗi năm lên đến cả trăm nghìn tỷ, đối với chính phủ Thái Lan mà nói, nếu ma túy không phải du nhập vào thị trường nước này, thì bọn họ căn bản sẽ không nhúng tay can thiệp, Tát Minh Kiều hình như chính là làm những việc này một cách minh bạch, cô ta sẽ cùng chính phủ phân chia lợi nhuận tất cả số ma túy buôn lậu, cho nên giới quan lại trong nước Thái Lan là bùa hộ mệnh của cô ta, khi tình hình Tam Giác Vàng căng thẳng, cô ta sẽ lập tức dẫn độ về nước, chờ tình hình dịu xuống thì sẽ quay lại. Một trùm buôn thuốc phiện có cảnh sát làm chỗ dựa, sự uy hiếp là không thể đo lường được. Không chỉ có như thế, kho vũ khí của Tát Minh Kiều còn có mười mấy viên đạn pháo, tương đương với một nửa lần phóng tên lửa, một khi phát động, thậm chí có thể san bằng một phần ba Tam Giác Vàng.”

Tôi kinh ngạc đến mức toàn thân toàn mồ hôi, không thể khống chế nổi đứng dậy khỏi ghế, liền hấp tấp và mạnh mẽ lật cả cái bàn, ấm trà lư hương rơi xuống đất, vỡ tan nát.

“Cô ta lợi hại như vậy sao.”

“Đâu chỉ có thế.” Nhị Đường Chủ phất tay ý bảo phục vụ dọn dẹp rác trên mặt đất, đổi một bình trà mới, và một lư hương mới: "Tát Minh Kiều cũng là một tay súng cừ khôi, cô ta đã từng là vận động viên bắn súng ở Thái Lan, sau lại được trùm buôn thuốc phiện đời trước nhìn trúng, để cô ta làm tình nhân, và vẫn luôn ở trong ổ ma túy đó suốt thời gian qua, tinh thần và tâm lý chống trinh sát của cô ta phản trinh rất mạnh. Chống trinh sát ở đây không phải đối cảnh sát phòng chống ma túy của Vân Giang, mà là đối với tất cả mọi người trong nghề, muốn hãm hại cô ta thì cực kì khó khăn.”

Tôi cho rằng súng ống đạn dược của mình là nhiều nhất trong số những trùm ma túy ở Tam Giác Vàng, tôi cũng cho rằng đây như là một sự bảo đảm và tôi sẽ bất khả chiến bại ở đây, không nghĩ tới Tát Minh Kiều lại có một kho vũ khí ngang với nửa quả tên lửa, những tên cớm chống buôn bán ma túy sẽ không được lợi gì nếu mà đối đầu trực tiếp với cô ta, ở Ngọc Đông không cho phép sử dụng những vũ khí đạn pháo có công suất lớn ở khu vực đông dân cư, mà tài nguyên tự nhiên ở Vân Giang và dân cư đều cực kì nhiều và phong phú, một khi một cuộc hủy hoại quy mô lớn xảy ra, căn bản không có khả năng chiến đấu với Tát Minh Kiều, khó trách cô ta kiêu ngạo như vậy.

Tôi bảo Nhị Đường Chủ đưa cho tôi giấy và bút, ở trên đó viết viết vẽ vẽ: "Bây giờ bố cục của khu Tam Giác Vàng, trùm buôn thuốc phiện cao nhất là Kiều Dĩ Thương, Tát Minh Kiều. Thế lực của ông K có chút suy yếu, trong những trùm buôn thuốc phiện cấp bậc thứ hai có Hồng Đào A là ngang hàng, những người còn lại thì có địa bàn có thế lực thì có thể chiến đấu một mình, Lão Miêu của Campuchia, A Văn của Singapore và ông Hồ của Lào. Tát Minh Kiều và ông Hồ là người trên cùng một thuyền, tôi cùng Ông K trước mắt là đang hợp tác với nhau, lựa chọn ông K và không cần Hồng Đào, kết quả tốt nhất chính là hợp tác với hai trùm buôn thuốc phiện cấp bậc thứ ba.”

Nhị Đường Chủ thấy rõ ý đồ của tôi, ông ta chần chờ hồi lâu khó xử nói: "Hà tiểu thư, vì để an toàn, không bằng chúng ta rời khỏi vòng tranh đấu của Tam Giác Vàng đi. Hải Châu nhiều vụ làm ăn như thế, trùm buôn thuốc phiện có làm hay không, thì những người anh em này cũng không lo chuyện ăn uống. Chúng tôi vẫn là về Quảng Đà với cô.”

Tôi nhìn ông ta cười: "Đã tới nước này, còn có thể rời đi được sao. Đến cả Kiều Dĩ Thương cũng không thể khống chế được cục diện, anh ta còn đi một bước nhìn lại một bước, tôi sao có thể làm được đây.”

Chỉ cần đã dính vào chuyện buôn lậu ma túy ở Tam Giác Vàng, căn bản không có khả năng bình yên vô sự mà chạy thoát. Đặc biệt là đang ở lúc Tát Minh Kiều quan sát tôi, mà giờ đây Ông K cũng đã kết nạp tôi vào hội đồng minh, mất đi sự bảo vệ của Kiều Dĩ Thương, tôi xuất cảnh sẽ rất khó.

Hơn nữa bí ẩn chuyện về Hắc Lang không giải được tôi không cam lòng, Dung Thành bất luận sống hay chết, anh ấy đã từng khốn đốn giãy giụa liều chết và để lại những vết thương chồng chất ở tại địa ngục này, tôi nhất định phải diệt trừ hết tất cả những người đã làm hại anh ấy. Hiện tại Kiều Dĩ Thương cùng Tát Minh Kiều cấu kết với nhau, bất luận là từ diễn thành thật, hay là có sự tính toán khác, không thể tránh khỏi những rắc rối, tốt xấu gì tôi còn có thể dùng thân phận phu nhân bộ trưởng công an để trấn áp những tên cớm phòng chống buôn thuốc phiện ở Vân Giang , vì Kiều Dĩ Thương kéo dài thời gian, trong giới hắc đạo năng lực của tôi không đủ, nhưng trong giới bạch đạo tôi còn có chút mặt mũi.



Tôi dùng một chiếc lá dâu tằm để đánh tan bọt trong trà: "19 tháng trước, cục trưởng đặc khu Chu chết ở Tam Giác Vàng, có những ai tham gia vào cuộc đọ súng này.”

Nhị Đường Chủ chăm chú nhìn và hồi tưởng lại, vân vê ngón tay , đang bấm đốt ngón tay đếm số người: "Người của Tát Minh Kiều, người của ông K, tàn dư của băng đảng Triệu Long cũng có không ít. Cục trưởng Chu mang theo hơn 100 cớm lên núi, một là muốn thăm dò con đường buôn lậu ma túy, bắt được trùm buôn thuốc phiện, hai là muốn phá huỷ nơi cất giấu thuốc phiện.”

Ông ta dừng lại một chút nhìn phản ứng của tôi: "Cuối cùng thì chết, là chết ở trong tay người của ông Kiều và ông Thường.”

Cổ tay đang lắc lư của tôi đột nhiên dừng lại: "Ông đã ra tay rồi sao.”

Ông ta lắc đầu: "Chúng ta bên này đã cử một đội gồm 25 người đi, Cửu Thành đều là ông Kiều sắp xếp, lúc ấy bên cạnh ông ta không có một tên cớm nào cả, đều đã bị tiêu diệt hết, đám người này lợi dụng, lúc tình hình của cục trưởng Chu đang không khả quan, liền hạ độc để ông ấy chết trên đường núi.”

Tôi hít thật sâu một hơi: "Bọn họ ở đâu.”

“Ông Kiều phái một số người đàn ông ở trong bị phá bỏ vì di dời dân cư đi trên núi Cảnh Hồng, chính là những người chuyên môn làm sát thủ. Bọn họ đã giết rất nhiều mạng người, đều là chủ tử phân phó đi làm, nếu xảy ra chuyện không hay, ông Kiều sẽ chu cấp cho người nhà bọn họ. Sau khi những tên thuộc hạ của ông Thường biết chuyện, bị chính ông Thường diệt khẩu.”

Thường Bỉnh Phát đích xác muốn diệt khẩu, nếu không ông ta làm sao dám nạp tôi làm vợ bé thứ sáu đây, điều này chỉ chứng minh vết nhơ của ông ta một ngày không trừ, ông ta đều không thể ở trên giường tôi kê cao gối mà ngủ.

Tôi cùng Kiều Dĩ Thương trở mặt với nhau, anh ta đá tôi sang chỗ Tát Minh Kiều, cả Tam Giác Vàng hầu như đều biết tôi bị tình cũ bỏ, một mình Tát Minh Kiều khôn khéo lại bán tín bán nghi, không bằng tôi lại thêm dầu vào lửa, để cô ta hoàn toàn tin tưởng, một mũi tên trúng hai đích.

Ánh mắt của tôi ý bảo Nhị Đường Chủ dịch sang đây, ông ta nghiêng đầu dán lỗ tai vào gần môi tôi, tôi ngó nghiêng khắp nơi, hạ giọng nói: "Ông dẫn theo mấy chục tên tay sai, đêm khuya đi đến tòa nhà kia đem người của Kiều Dĩ Thương trói lại, trói đến địa bàn Cảnh Hồng của chúng ta.”

Ông ta sửng sốt: "Việc này một khi làm, cô và ông Kiều sẽ có thể trở thành nước với lửa.”

Tôi nói đương nhiên, tôi và anh ta đã phản bội vì thù, tôi vu oan cho anh ta là vì xả giận, chỉ cần làm theo là được rồi.

Ông ta hỏi tôi xử trí những kẻ bị trói lại kia như thế nào, tôi cắn răng cười lạnh nói: "Quy tắc là muốn làm như thế nào thì làm như thế, chôn sống cũng được, phóng hỏa cũng được, để làm mồi cho bọn dã thú trong rừng cũng được, tóm lại là việc này tôi không biết gì cả, càng không nhúng tay, là những kẻ bên dưới vì để lấy lòng tôi mà tự tiện làm. Mạng người buôn ma túy ở Tam Giác Vàng so với cỏ rác còn không đáng giá tiền, coi như là đang giết gà.”

Nhị Đường Chủ đã rõ.

Ông ta đứng dậy giao cho tên tay sai quản lý cửa hàng đi làm việc này, sau khi ông ta giao việc rõ ràng xong, thuê một chiếc xe xích lô để tham quan, người lái xe vừa mới đưa một vị phu nhân ra phố, lại đi vòng trở về, Nhị Đường Chủ cho ông ta một ít tiền mặt, chỉ chỉ vào tôi: "Đưa Hà tiểu thư nhà chúng tôi ra cửa ra phía Nam, ở dưới gốc cây hòe dưới đình.”

Tôi đưa tiền cho người lái xe rồi rời đi, chiếc xe xích lô mới dừng lại, người lái xe đang định tiến đến đỡ tôi lên, một vệ sĩ mặc tây trang đi giày da từ chỗ góc đi tới, ông ta cực kì cung kính khom lưng nói: "Hà tiểu thư, ông chủ của chúng ta đã chờ cô rất lâu rồi.”

Nhị Đường Chủ theo bản năng sờ sờ túi, bốn tên tay sai phục kích ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc thấy thế nhanh chóng muốn vây quanh lại, tôi giơ tay ngăn lại, bọn họ lúc này mới dừng lại.

Tôi đánh giá người đàn ông này cẩn thận từ đầu đến chân: "Ông chủ của ông là ai.”

Ông ta cười như không cười vươn tay, ý bảo tôi nhìn về phía con đường dài đông nghịt ở đối diện, tôi nhìn theo hướng ngón tay của ông ta nhìn những tòa nhà xung quanh trùng trùng điệp điệp, ở trong một ngõ hẻm náo nhiệt phát hiện thấy có một bóng người.

Đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc một chiếc áo mỏng màu cà phê, trên đầu đội một chiếc mũ đen có vành để che mưa, cúi xuống nửa đầu, không một tiếng động, tôi chỉ có thể nhìn thấy khóe môi ông ta đang ngậm một điếu thuốc, hình dáng rất quen thuộc, lại có chút hơi xa lạ, hình như là tôi có quen biết với người này, nhưng dáng vẻ lại có sự thay đổi.

Ông ta đi xuyên qua biển người về hướng của tôi, đôi giày da bóng loáng màu đen dẫm vào vũng nước, bắn lên vài giọt nước mưa, ông ta vẫn không có ngẩng đầu, hình như đang thất thần, hồn phách phiêu dạt đến phương xa, dáng người cao lớn thẳng phong thái khiến cho người khác thấy rúng động, thâm trầm như biển sâu, cho đến khi ông ta đến gần, gần đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng ông ta hô hấp ở trong màn mưa phùn, ông ta mới dùng đầu ngón tay rút ra điếu thuốc kia, nâng khuôn mặt đẹp trai bên dưới vành mũ kia lên.

Tôi nhìn thấy rõ gương mặt ông ta trong cơn mưa tầm tã này, cơ thể tức khắc cứng đờ lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.