"Nếu là mơ, thì mong mãi không một lần tỉnh, nếu thời gian chỉ dừng trong khoảnh khắc thật đẹp thì chẳng ai phải khổ đau hay vọng ước"
Đêm khuya tĩnh mịch giữa khu rừng một màu tối đen như mực.
- Người có chắc là đã đánh rơi nó ở đây chứ?
- Ừ! Rõ ràng khi ấy Ta đã đi ngang qua đây.. À mà Rose này, em cứ trở về lâu đài trước đi. Ta sẽ trở về sau..
Linux nói.
- Không được! Đêm khuya rất nguy hiểm, lỡ có chuyện gì không may xãy ra..
Rose phản bác ngay.
- Được rồi. Sẽ chẳng có chuyện gì xãy ra đâu. Em hãy trở về trước, đừng để cho ai phát hiện Ta ra khỏi lâu đài.
Linux thay vì ra lệnh thì cô lại ra sức thuyết phục.
- Thôi được! Chỉ lần này thôi đấy. Công chúa phải cẩn thận và trở về sớm đấy.
Rose nói và quay đi. Linux quay ngược trở lại tìm kiếm một lần nữa.
- Thật kì lạ. Rõ ràng mình đã đi ngang qua con đường này mà.
Linux nói và đi sâu vào rừng. Ánh trăng len lỏi qua từng tán lá cây rập rạp làm vật gì đó dưới chân cô lóe sáng. Cô cuối xuống nhìn.
- Cuối cùng thì cũng tìm ra mày.
Linux nhặt lấy sợi dây chuyền đã đánh rơi đeo nó lên cổ. Cầm lấy mặt dây ngắm nghía trong chốc lát, nhìn vào dòng chữ trạm khắc trên đó, ánh mắt có đôi chút bi thương. Linux nhét sợi dây vào cổ áo, đứng lên định trở về thì bỗng nhiên có tiếng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-do-cua-hoa-binh/3422609/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.