Lúc anh nói chuyện, hơi thở phả vào bờ tai, tê dại lạ thường. Lục Phồn bất giác nắm chặt tay, ánh mắt hơi rũ xuống, rời khỏi tầm mắt quá sức nóng bỏng của người kia. Thấy cô chỉ mím môi không nói câu nào, Giản Ngộ Châu không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa, lần này giọng anh còn đè xuống thấp hơn: “Có được không em?”
Có người nói miệng còn chưa đủ, ngón tay cũng vô tình cố ý gãi gãi vào hông cô, Lục Phồn sợ ngứa, giờ anh làm như thế lại cong cả người lại: “Anh đừng gãi em”.
Giản Ngộ Châu nói: “Thì trả lời anh đi, anh không làm nữa”.
Lục Phồn đúng là thua với anh: “Được, làm được, có thể, tùy anh”.
Trong mắt Giản Ngộ Châu hiện lên ý cười: “Bé ngoan”. Quả nhiên, anh dời bàn tay đang vòng ngang hông cô, đổi thành giữ lấy cổ, thuận tiện kéo cổ cô lại gần anh hơn nữa.
Mũi hai người gần như dán vào nhau, lòng bàn tay Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng vuốt ve hàm dưới, làn da mềm mại mịn màng khiến anh không nỡ rời tay. Lông mi của cô hơi chớp chớp, như cánh bướm vỗ cánh bay đi, mang theo nét e lệ, căng thẳng khó nhận ra, dáng vẻ dịu dàng đó càng khiến lòng Giản Ngộ Châu như trăm hoa đua nở, anh thở gấp một hơi rồi từ từ nghiêng đầu, rốt cuộc đôi môi cũng dán lên được nơi đã mong ngóng từ lâu.
Trong giây phút môi hai người chạm nhau, dường như có một dòng điện nhỏ yếu ớt chạy xuyên qua người, Giản Ngộ Châu kìm lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-thay-com/2392359/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.