Phương Duệ là người trấn tĩnh lại đầu tiên, anh mở cửa xe xuống kiểm tra xem thử, còn nói với Lục Phồn: “Cô ngồi trên xe nhé, tôi xuống xem”.
Nói xong, anh cởi đai an toàn, xuống xe. Ánh chiều tà le lói, màn trời tối đen dần buông xuốn, trên đường không có quá nhiều xe, dưới đèn đường mờ mờ ảo ảo, trước ánh đèn xe lại trở nên lóa lòa. Lục Ngồn ngồi trên xe một lúc, thấy người nằm dưới đã có động tĩnh, hình như Phương Duệ đang ngồi xổm nói chuyện với người kia. Lục Phồn suy nghĩ một lúc rồi cũng xuống xe, vội vàng đi tới chỗ người đàn ông đăng nằm kêu la thê thảm trên mặt đất, hình như anh ta bị thương rất nặng, Lục Phồn lấy điện thoại ra, “Tôi gọi tới bệnh viện nhé”.
Phương Duệ đưa tay ngăn lại.
Lục Phồn đang muốn hỏi thử thì người đàn ông trung niên kia lại kêu la thảm thiết: “Không đi bệnh viện, tôi còn phải đi đón con gái, mấy người đưa viện phí cho tôi, tôi tự đi…”.
Lục phồn và Phương Duệ đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy cùng quan điểm trong mắt đối phương. Trời ơi, người này vờ bị đụng.
Lần đầu tiên Phương Duệ gặp phải việc này, không chửi bởi, cũng không bỏ đi mà như cười như không bắt chuyện với đối phương: “Vậy anh cần bao nhiêu?”
Người đàn ông run rẩy đưa một ngón tay ra: “Một trăm?” Lắc đầu, “Một ngàn?” Lắc đầu.
Phương Duệ thở dài lấy tờ một ngày trong ví ra, đặt lên bụng người đàn ông vỗ vỗ, “Đừng diễn nữa, cầm rồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-thay-com/2392358/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.