Editor: Dế Mèn
Mục Thành Quân dựa vào đầu giường. Không ai cãi cọ với hắn, trong phòng yên tĩnh tới nỗi chỉ có tiếng hít thở của nhau. Cảm giác đau rát trên mặt nháy mắt sống lại, hắn không nhịn được cảm giác đau âm ỉ này. Ttừ trước đến nay hắn là kẻ có thù oán tất báo, hắn sẽ trả lại toàn bộ những gì phải chịu hôm nay.
Tô Thần mệt mỏi, mới đầu còn lo lắng đề phòng Mục Thành Quân có thể nào sẽ động tay động chân, cô phòng bị một lúc, mãi đến khi ngủ say mất.
Hôm sau, Tô Thần nghe được ở ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Lúc sáng sớm cô có dậy, cho Khoai Tây Nhỏ bú, giờ khó khăn lắm mới được ngủ ngon lành, cô không muốn nhúc nhích. Tô Thần cảm thấy người rất nặng nề, mở mắt ra lại thấy, Mục Thành Quân hai chân hai tay đều quấn lấy cô.
Tô Thần vội đẩy ra, ngoài phòng truyền đến giọng bà Mục, “Thành Quân, Thần Thần.”
Tô Thần vừa nghe, buồn ngủ không nổi nữa, vội đứng dậy rồi đi dép lê vào, bước nhanh tới cửa. Tô Thần mở cửa, bà Mục tươi cười ôn hòa, “Thần Thần, có phải làm ồn tới con không?”
“Không có ạ, con dậy rồi.”
“Mẹ thấy Lão Đại vẫn chưa dậy, sợ nó ngủ quên, lên đây kêu nó một tiếng.”
Tô Thần nhìn vào phòng ngủ, “Giờ con đi kêu anh ấy ạ.”
Cô xoay người quay vào, đi tới trước giường, “Anh còn không dậy khỏi giường nổi? Mẹ nói tới công ty bị muộn rồi.”
Mục Thành Quân lật người. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121725/quyen-4-chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.