Editor: Dế Mèn – NCUTeam
Hai người vào tiệm cơm, bàn bên trong không có mấy người. Người phục vụ đang chơi di động ngẩng đầu nhìn, rồi mới nhiệt tình tới mời chào.
Chỗ ngồi vẫn có thể chọn, Hứa Lưu Âm đương nhiên là thích ngồi bên cửa sổ. Mục Kính Sâm đi theo sau lưng cô. Hai người an vị xong, người phục vụ đưa một cuốn thực đơn tới tay Hứa Lưu Âm, một cuốn khác đưa về phía Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm cũng không duỗi tay tiếp, chỉ chỉ cánh tay mình bị băng trước ngực, “Không thấy tôi bị thương sao?”
“Bị thương tay phải, tay trái vẫn có thể hoạt động mà.” Người phục vụ không khách khí phá đám.
Mục Kính Sâm liếc cô ta một cái, người phục vụ vội nói, “Xin lỗi, vậy để người đẹp này gọi vậy.”
Hứa Lưu Âm cảm thấy người phục vụ nói không sai, “Cũng chẳng phải bị gãy xương thật, nhìn anh lo kìa.”
“Anh giờ tâm tình không tốt, tám tuần nữa không thể cử động, em thử loại cảm giác này xem?”
Hứa Lưu Âm xem đồ gọi món, gọi đại xong rồi trả thực đơn lại cho người phục vụ.
“Bộ dáng này của anh, một lát về đến nhà, mẹ anh có thể sẽ nói gì không?”
“Nhất định sẽ, bà không quấn lấy anh hỏi cho rõ ràng là không thể, anh không định về nhà.”
Hứa Lưu Âm uống tách trà lúa mạch, “Vậy anh về sân huấn luyện là được rồi.”
“Thế này không phải cho người ta chế giễu sao?” Mục Kính Sâm cảm thấy thế này vô cùng sỉ nhục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121691/quyen-4-chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.