Đôi mắt phẫn nộ của Hứa Lưu Âm trợn lên, “Lại là anh!”
“Không phải anh còn có thể là ai?”
Hứa Lưu Âm nhìn về phía người bên cạnh, xe đã khởi động, cô cắn chặt hàm răng, “Đưa bảo vệ tới cho tôi phải không?”
“Sao? Rất cảm động phải không?”
Hứa Lưu Âm cười lạnh, “Hai người bọn họ là bảo vệ anh thu xếp cho tôi, vậy còn anh?”
“Em có thể coi như anh không có trên xe, anh chỉ muốn tới một chỗ, chỗ này không tiện lái xe tới, tiện đường đưa anh một đoạn là xong.”
Hứa Lưu Âm dựa người ra sau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Coi anh là người vô hình phải không?”
“Có thể.”
“Hy vọng anh nói được thì làm được.”
“Ok.”
Hứa Lưu Âm lấy túi xách để bên cạnh đặt lên đùi, “Hai anh đây thì sao? Nếu là vệ sĩ tư nhân thì không thể can thiệp vào việc tư của tôi, chỉ lo bảo vệ an toàn an toàn của tôi thôi, phải không?”
“Vâng.”
Sau một lúc lâu cô không nói chuyện. Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, còn sớm, hôm nay anh không có việc gì, có thể đi theo Hứa Lưu Âm, cô đi đâu thì anh đi đó.
Hứa Lưu Âm mở túi xách ra, lấy di động trong đó ra.
Cô mở xem nhật ký cuộc gọi. Mãi đến khi một dãy số xuất hiện trong mắt, ngón tay cô điểm nhẹ, điện thoại gọi đi.
Người đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, ngữ khí mang theo kinh ngạc vui sướng, “Âm Âm, em gọi điện cho tôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121683/quyen-4-chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.