Ý trong lời này cũng đã quá rõ ràng, Hứa Lưu Âm có chút chân tay luống cuống, xấu hổ không thôi.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Con trai bác ưu tú như vậy, có phải mắt nhìn cũng quá cao không, cho nên vẫn chưa nói xong được đâu ạ?”
“Nói tới cũng thật là làm bác đau đầu. Cũng không nói là mắt nhìn cao, nó cứ tin nhất kiến chung tình gì đó, trên đời mình có thể có mấy đôi nhất kiến chung tình rồi thành? Ở chung rồi mới biết được hợp hay không hợp, có đúng không?”
Hứa Tình Thâm đáp: “Dạ.”
Hứa Lưu Âm đứng bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm vỗ vỗ đầu vai cô,.
“Chờ chị một lát, chị sắp xong rồi.”
“Ừm.”
Hứa Lưu Âm đứng bên cạnh không nói lời gì. Con trai Lão Mai nhìn cô chăm chú, không hề chớp mắt, hận không thể đính cả tròng mắt lên người cô. Lão Mai vẫn ngồi trên giường bệnh, nhìn dáng vẻ hai mẹ con họ, ông ấy rầm rì hai câu.
“Cổ họng tôi sao lại khó chịu vầy, vừa đau vừa ngứa…”
Bà Mai quay đầu lại nhìn ông ấy.
“Lúc tới không phải không có gì sao?”
“Đó là vừa nãy, bây giờ mới có phản ứng.”
Bà Mai vội quay lại trước giường bệnh, đây tốt xấu cũng là ung thư da mà, sao có thể không khiến người ta nhọc lòng được?
“Vừa lúc bác sĩ Hứa cũng ở đây, để cô ấy xem đi?”
“Hứa nha đầu không xem được phương diện này, con bé không hiểu.”
Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh nói: “Cô ấy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121674/quyen-4-chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.