Chị!!! Chị!!!”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy một bóng hình chạy tới, nương theo ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có thể thấy rõ là ai. Cô khiếp sợ, cô sợ mình nhìn lầm rồi, vội nắm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh.
“Viễn Chu, anh nhìn thấy là ai không?”
Tưởng Viễn Chu mang sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
Phó Lưu Âm vừa khóc vừa chạy về phía trước, cô cũng cũng chỉ có một người thân nhất như thế, nỗi sợ hãi và ủy khuất đọng lại từ mấy ngày nay tới giờ dâng tràn hết lên. Hứa Tình Thâm bước nhanh tới phía trước.
“Âm Âm?!”
Giọng cô có chút không xác định như cũ, tựa như không thể tin được.
Phó Lưu Âm chạy đến trước người cô, một phát ôm chầm lấy cô.
“Là em, là em!”
Hai tay Hứa Tình Thâm siết chặt, cảm giác được đây cũng không phải là nằm mơ. Cô hai tay nắm đầu vai Phó Lưu Âm, cả người không khỏi bước lui ra sau, ánh mắt đảo qua một chút trên mặt con bé.
“Âm Âm, em còn sống?”
“Ừm.” Phó Lưu Âm khóc, gật đầu. “Em không chết, em vẫn còn sống.”
“Vậy rốt cuộc em ở đâu chứ? Em có thấy tin tức không? Bọn chị cũng tìm em khắp nơi...”
Mục Thành Quân ngồi ở trong xe, không xuống xe. Hắn kéo cửa xe lên, xuyên qua cửa sổ xe nhìn Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm đứng đối diện với nhau. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu hướng lại đó.
“Người trong xe, là Mục Thành Quân sao?”
Phó Lưu Âm nghe thế, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121648/quyen-4-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.