Ánh mắt Phó Lưu Âm hướng về phía Mục Thành Quân. Cô không tin, hắn đơn giản chính là đang muốn thử cô.
Cô tiếp tục lẩm ba lẩm bẩm với mình, hoàn toàn không để ý tới hắn. Tay cô làm hành động mà Mục Thành Quân xem không hiểu. Cô nghiêng đầu, xem bàn tay mình như con cá mà lượn sang trái rồi lượn sang phải.
Mục Thành Quân dứt khoát đứng dậy, hắn tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Phó Lưu Âm. Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt vừa lúc nhìn thẳng vào cô.
Miệng Phó Lưu Âm ngâm nga, tóc rất rối, tết lại rất dài. Mục Thành Quân giơ bàn tay lên muốn sờ đầu cô. Cô sợ hãi thối lui, hai chân co rúc lên, cô muốn chạy trốn lên giường.
Thấy thế, Mục Thành Quân đè chân cô lại.
Phó Lưu Âm vung tay đánh tới, Mục Thành Quân giữ chặt cổ tay cô lại. Phó Lưu Âm lần thứ hai nổi điên, miệng kêu cuồng loạn: “Đừng giết tôi, cứu mạng!!!”
Mục Thành Quân dứt khoát đứng dậy, đẩy cả người cô ngã xuống giường. Hắn dùng sức đè cánh tay cô, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm. Hắn định trước tiên cho cô bình tĩnh lại. “Âm Âm, em nghe tôi nói!!!”
“Buông tôi ra, buông tôi ra!” Cô cứ lặp lại ba chữ trong miệng, âm thanh lần sau lại cao hơn lần trước. “Buông tôi ra!”
Mục Thành Quân một chút biện pháp cũng không có, hắn biết, hắn không giữ cô lại được, cô một hai muốn lấy phương thức như vậy mà chống lại hắn.
“Vì sao không chịu nghe tôi nói?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121647/quyen-4-chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.