Người kia xem xét cửa phòng đang đóng chặt, đè thấp giọng, nói: “Nếu cứ bị nhốt lại như vậy thật, không điên mới lạ đấy.”
Phó Lưu Âm thấy đồ là đập hết, không đập được cũng xô ngã xuống đất. Chăn và gối trên giường đều bị kéo xuống nền nhà, cô ngồi trên nệm, thất thanh khóc rống lên.
Bàn tay của người vệ sĩ để trên chốt cửa, đồng nghiệp bên cạnh thấy thế, kéo tay hắn ra, “Anh quên chuyện lần trước rồi à? Cô ta thiếu chút nữa đem cắt cổ họng của Mục tiên sinh.”
“Cũng phải, vả lại Mục tiên sinh đã dặn, bất luận thế nào cũng không được mở cửa.”
Phó Lưu Âm lấy tay lau nước mắt, trong lòng chẳng qua đã rõ ràng, dù hôm nay cô có thật sự cầm dao cắt cổ tay, dù cô thật sự máu chảy đầy đất, bên ngoài cũng sẽ không có người đi quản cô.
Xem ra với người ngoài, cô đã chết, chẳng qua chỉ thiếu chưa tìm được thi thể thôi.
Có lẽ chờ cô khi chết, Mục Thành Quân sẽ tương kế tựu kế, ném thi thể cô xuống sông.
Phó Lưu Âm lau mắt, mấy ngày nay khóc nhiều, hai mắt vừa sưng vừa đỏ, chùi một chút đã không chịu được. Tầm mắt trông ra như có chút mơ hồ, cô nén tiếng nghẹn ngào, không muốn mình lại khóc.
Phó Lưu Âm nhìn xuống đất, từ sau khi xảy ra sự tình lần trước, Mục Thành Quân đã cho đổi hết các chai lọ thủy tinh trên bàn trang điểm. Phó Lưu Âm khó khăn đi vào phòng tắm, nhìn mảnh kính rải đầy trên nền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121642/quyen-4-chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.