Bà Mục sốt ruột mà vỗ vỗ ngực Mục Kính Sâm, “Kính Sâm, có phải con hồ đồ rồi không? Con đừng dọa mẹ, con nhìn mẹ đi!”
Mục Kính Sâm nắm chặt nắm tay, miệng vết thương bị cắt càng rách ra thêm, nhưng trên mặt anh không có chút vẻ nào đau đớn.
“Mau, mau đưa nó tới bệnh viện!”
Tài xế và quản gia Tào kéo Mục Kính Sâm lên bờ. Cả người anh đều ướt đẫm, bị gió thổi qua, lạnh đến cả người đều phát run.
Bà Mục không khỏi đau lòng, miệng không ngừng nói: “Con nhất định là hồ đồ rồi, con như vậy là muốn hù chết mẹ mà!.”
Người đàn ông mím chặt cánh môi không hề nói gì. Bà Mục cầm bàn tay anh, “Đừng nắm, tay con còn có thương tích đó.”
Mấy người đi tới cạnh xe nhà họ Mục. Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn, đột nhiên liền mất tri giác.
Tài xế vội mở cửa xe, cùng quản gia Tào hợp lực mới đưa được Mục Kính Sâm vào trong xe. Quản gia Tào thần sắc nôn nóng lên tiếng: “Cậu hai! Cậu hai!”
“Đừng gọi nó!” Bà Mục ngồi cạnh Mục Kính Sâm, để đầu anh dựa vào bả vai mình, “Mau tới bệnh viện đi.”
“Dạ.”
Quản gia Tào ngồi vào ghế lái phụ, “Phu nhân, cậu hai bộ dạng này…”
“Không bộ dạng thế này, nó có thể ngoan ngoãn theo chúng ta sao?” Bà Mục kéo tay con trai qua, xòe bàn tay anh ra. Lòng bà tràn đầy thương tiếc đều hiển hiện ra trên mặt, “Vì cái con bé kia, vẫn là vì con bé kia, đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121641/quyen-4-chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.