Phó Lưu Âm ngồi xuống giường chỗ Triệu Hiểu, cả tiếng kinh ngạc cũng không thốt ra được, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
“Âm Âm, tớ nên làm gì bây giờ đây?”
Tiếng Triệu Hiểu khóc nức nở truyền vào tai Phó Lưu Âm, bả vai cô sụp xuống, tầm mắt có chút mông lung, không nghĩ ra được bây giờ nên làm gì. Triệu Hiểu lắc lắc cánh tay Phó Lưu Âm, “Âm Âm, nếu bị trường biết, chắc chắn tớ sẽ bị đuổi học.”
“Không đâu, trường không có quyền làm vậy.” Phó Lưu Âm cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.
Triệu Hiểu khóc càng dữ, “Dù không bị đuổi học nhưng sau này tớ làm sao ở trường đây? Ba mẹ mà biết cũng sẽ đánh chết tớ.”
Phó Lưu Âm cầm tay Triệu Hiểu, “Triệu Hiểu, các cậu đã sớm trưởng thành rồi, thật sự, cậu không nghĩ tới chuyện sinh nó sao?”
“Sinh?”
“Đúng vậy.”
Môi Triệu Hiểu run run, không lên tiếng.
“Cậu không hề nghĩ tới sao? Đứa bé này cũng là một sinh mệnh đó!”
“Hàn Cạnh sẽ không đồng ý.”
Phó Lưu Âm nhăn đôi mày đẹp lại, “Cái gì mà cậu ta không đồng ý? Các cậu yêu đương chẳng lẽ không phải hướng về tương lai sao? Đứa bé này cũng là một phần của tương lai đó.”
Triệu Hiểu khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, đã nhiều ngày cô ấy đều sống trong lo sợ, cô ấy lại không dám nói với ai, “Âm Âm, vô ích, vô ích.”
“Hàn Cạnh đâu? Tớ tìm cậu ta vậy!”
“Đừng!” Triệu Hiểu vội kéo cánh tay Phó Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121609/quyen-4-chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.