Phó Lưu Âm nhìn điện thoại di động, Lăng Thời Ngâm cũng lo lắng không yên, nếu bây giờ cô ta không gọi cuộc điện thoại này, cho tới khi tan tiệc, cô ta cũng chỉ có thể chờ chết.
Bà Lăng ở đầu bên kia nói: “Thời Ngâm, cho dù khiến nhân viên cửa hàng không thừa nhận cũng vô ích, không phải cô ta đã ghi âm rồi sao?”
“Chỉ cần bên kia ngậm chặt miệng, không nói ra là mẹ, chuyện này sẽ không điều tra ra tới con.” Lăng Thời Ngâm lo lắng tới nỗi không ngừng đập vào hai chân mình. “Mẹ, mẹ mau lên, không còn kịp rồi!”
“Nếu như nhân viên cửa hàng kia bị dọa vài câu rồi lỡ miệng, mẹ bảo con phải làm sao bây giờ?”
Bà Lăng thấy giọng nói của cô ta gay gắt, bà ta không thể làm gì khác hơn là an ủi: “Được được được, con đừng vội, mẹ gọi điện thoại ngay đây.”
“Mẹ nói cho cô ta biết, nếu cô ta dám nói sai một chữ, con sẽ xử lý cô ta!”
Lúc này Lăng Thời Ngâm dường như thay đổi gương mặt, toàn bộ vui vẻ thư thái hiện trên khuôn mặt khi nãy đều biến mất hoàn toàn, cô ta giống như một người mắc bệnh thần kinh cứ lặp đi lặp lại: “Con mặc kệ, nhất định mẹ phải giúp con hoàn thành, nói cách khác... Con... Con...”
“Thời Ngâm, con đừng lo.”
“Con có thể không lo sao?” Lăng Thời Ngâm khẽ gầm lên. “Mới đầu chuyện này con làm rất tốt, khách tới nhà hôm nay không ai là không khen con chứ? Trái lại, Phó Lưu Âm kia chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121607/quyen-4-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.