Chương trước
Chương sau
Editor: Yuè Yīng

Dọc đường đi, Mục Kính Sâm ngắm nhìn gương mặt của Phó Lưu Âm, anh tự lái xe, Phó Lưu Âm ngồi bên ghế phụ, bất ngờ quay đầu lại, vừa đối diện với tầm mắt của anh.

“Sao lại nhìn tôi như thế?”

“Tôi nhìn thần sắc của em, có thoải mái thật hay không.”

Hai tay Phó Lưu Âm nắm chặt ba lô trong tay, hỏi: “Nếu không, chả lẽ khóc lóc ở đây hay sao?”

“Vậy em đừng khóc đòi về nhà là tốt rồi.”

“Sẽ không.” Phó Lưu Âm chắc chắn, cô phủ nhận lời nói của Mục Kính Sâm một cách dễ dàng.

Xe đi tới trường học rất nhanh, Phó Lưu Âm mở cửa xe muốn đi xuống, Mục Kính Sâm thấy vẻ mặt cô thờ ơ, thật đúng là anh đã thừa hơi lo những chuyện không đâu, anh đưa tay cầm cổ tay Phó Lưu Âm.

“Tôi đưa em vào.”

“Mục Kính Sâm, anh cảm thấy những người khác quan tâm tới tôi còn chưa đủ phải không?”

Mục Kính Sâm khẽ buông tay ra.

“Tôi sợ mỗi người nói một câu thôi cũng đủ để dìm chết em.”

“Bọn họ dám?” Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt của anh. “Đừng lo lắng, có người coi thường tôi, tôi sẽ đáp trả.”

“Em phải nhớ đấy.”

“Được.”

Mặc dù Mục Kính Sâm buông tay cô ra, nhưng anh vẫn xuống xe. Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh xe, Mục Kính Sâm thấy bên cạnh có vài sinh viên đi qua, bọn họ mang vẻ mặt quái dị liếc nhìn Phó Lưu Âm, sau đó ánh nhìn dừng lại trên người Mục Kính Sâm, rồi bước nhanh rời khỏi đó. Mục Kính Sâm nhìn bọn họ rời đi thật nhanh, anh nhíu chặt vùng xung quanh lông mày.

“Tôi hối hận, không nên đưa em tới đây.”

Đối phương còn chưa nói gì, chỉ là một ánh mắt như vậy, Mục Kính Sâm cũng đã không chịu nổi.

“Đó là bởi vì trong lòng anh suy nghĩ, bọn họ nghĩ về tôi như thế nào, nhìn tôi như thế nào, cho nên anh thấy ánh mắt của người khác không tốt đẹp gì.” Phó Lưu Âm đứng trước mặt người đàn ông, lấy tay bẻ cổ áo cho anh.

“Khi gặp những ánh mắt kiểu như vậy, tôi hướng mặt về phía trước, ai có thể làm tổn thương được tôi chứ?”

Vào thời khắc này, Mục Kính Sâm lại không thể không bội phục dũng khí của Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm khẽ cười với anh: “Tôi đi vào đây.”

Cách đó không xa, Diệp Thiệu Dương đang chuẩn bị lái xe vào trường học, chẳng qua là lơ đãng thoáng nhìn, thấy Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đứng đối diện nhau, đang nói chuyện gì đó.

Diệp Thiệu Dương dẫm chân phanh lại, Phó Lưu Âm tới trường học?

Nét mặt anh ta lộ ra một chút khó có thể tin nổi, thực sự cho là mình nhìn nhầm, nếu như đổi thành người khác, hẳn là đã sớm trốn tránh ở nhà cũng không dám ra ngoài một bước?

Chuyện này ngày nào cũng lan truyền trong trường và bị “thêm mắm dặm muối”, từ trước đến nay xã hội này không thiếu chuyện “bỏ đá xuống giếng”.

Phó Lưu Âm xua tay với Mục Kính Sâm.

“Tới giờ thì đón tôi.”

“Ừ, được.”

Cô xoay người rời đi, bước tiến ung dung, không hề do dự rụt rè, đi qua cổng trường, Phó Lưu Âm thấy xe của Diệp Thiệu Dương đỗ ở đó.

Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, Phó Lưu Âm liếc nhìn: “Thầy Diệp.”

Diệp Thiệu Dương cứng đờ, gật đầu: “Phó Lưu Âm, sao không xin nghỉ thêm mấy ngày nữa?”

“Bệnh cũng ổn rồi, đương nhiên là phải nhanh chóng tới trường ạ.”

Diệp Thiệu Dương nhướn mày, sắc mặt không chút thay đổi, Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hiểu ở cách đó không xa, cô quay sang nói với Diệp Thiệu Dương: “Thầy Diệp, tạm biệt.”

“Ừ, tạm biệt.”

Phó Lưu Âm bước nhanh rời đi, Diệp Thiệu Dương nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, hôm nay cô thoải mái như vậy, cũng chỉ là nghĩ rằng mọi chuyện quá đơn giản mà thôi.

“Triệu Hiểu!”

Triệu Hiểu ở phía trước nghe thấy có người gọi mình, không khỏi dừng lại.

“Hình như tớ nghe thấy tiếng của Âm Âm.”

Nữ sinh viên bên cạnh nói: “Nghe lầm rồi, sao cô ấy lại tới trường học.”

“Cũng phải…”

“Triệu Hiểu.”

Lúc này, thanh âm của Phó Lưu Âm ở ngay sau lưng, mấy người quay đầu lại nhìn, Triệu Hiểu giật mình nhất thời không có phản ứng, Phó Lưu Âm đưa tay xua vài cái trước mặt cô.

“Làm sao, không biết tớ?”

“Không, không phải, cậu…” Vẻ mặt Triệu Hiểu khó có thể tin được. “Âm Âm, sao cậu lại tới đây?”

“Lẽ nào ngày hôm nay nghỉ?”

“Không phải, dĩ nhiên không phải!”

Phó Lưu Âm nở nụ cười: “Đi thôi.”

Triệu Hiểu kéo cánh tay của cô, quay snag nói với mấy nữ sinh bên cạnh: “Không phải các cậu muốn tới căn tin ăn điểm tâm sao? Tớ không đi được, tớ không đói bụng.”

“Tớ đi trước.”

“Ừ.”

Triệu Hiểu thấy bọn họ đi xa rồi, cô tới gần Phó Lưu Âm hơn, nói: “Âm Âm, cậu nên ở nhà nghỉ ngơi thêm nhiều hơn.”

“Tớ biết cậu lo lắng chuyện gì, thế nhưng tớ không sợ những lời bịa đặt nhảm nhí.” Sắc mặt Phó Lưu Âm thoải mái, nhún vai nói: “Tự tớ không có việc gì thì tốt rồi.”

“Âm Âm, cậu biết đêm đó… Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tớ không sao…” Phó Lưu Âm nhìn Triệu Hiểu đứng trước mặt chằm chằm. “Bệnh viện cũng đã kiểm tra cặn kẽ, người nọ không làm gì tớ hết.”

“Thực sao?”

Nét mặt Triệu Hiểu bày ra một nụ cười, nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu, rất nhiều người đều tin tưởng những gì mình tận mắt nhìn thấy, dù sao Triệu Hiểu cũng thấy cảnh tượng kia. Tuy rằng cô và Phó Lưu Âm có quan hệ tốt, thế nhưng Triệu Hiểu lại không tin được, nếu như người nọ chưa từng làm gì Phó Lưu Âm, lúc cô được bế đi ra, không thể nào có bộ dạng như vậy. Phó Lưu Âm nói dối cô như vậy, cô cũng có thể hiểu được, dù sao đây là một cô gái thuần khiết.

Triệu Hiểu miễn cưỡng cười, lại phát hiện mình sắp cười không nổi nữa, cô không biết mấy ngày qua Phó Lưu Âm đã vượt qua như thế nào.

Phó Lưu Âm thấy cô cười còn khó coi hơn là khóc.

“Triệu Hiểu, thực sự không cần lo lắng cho tớ.”

“Âm Âm…” Triệu Hiểu muốn nói lại thôi. “Dù cậu ở nhà một tháng cũng tốt mà.”

“Nếu là lời đồn đại thì sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy, cho dù tớ xuất hiện trong mắt của mọi người lúc nào, cuối cùng tớ cũng bị những ánh mắt này “rút gân lột da” một phen xong rồi mới có thể sống sót.”

Lồng ngực Triệu Hiểu càng trở nên khó chịu, Phó Lưu Âm khoác cánh tay của cô.

“Đi thôi, chúng ta lên lớp.”

“Ừ.”

Đi tới khu phòng học, hai người chuẩn bị lên lầu, vừa lúc có mấy nữ sinh đi xuống. Cầu thang chật hẹp không đủ chứa người nhiều cùng lên xuống như vậy, Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm đều lùi sang bên cạnh.

“Này, các cậu xem!” Một nữ sinh trong số đó đứng ở trên bậc thang, nhìn xuống Phó Lưu Âm chằm chằm từ trên cao.

“Đây không phải nữ sinh viên trong trường mình bị mất tích đó sao? Tại sao lại đi học?”

“Không phải chỉ mất tích, còn không biết đêm đó bị sao nữa ấy!”

Triệu Hiểu tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Giữ mồm miệng mấy người sạch sẽ một chút!”

“Cái gì mà sạch sẽ hay không sạch sẽ, tôi nói thì sao chứ?” Giọng nói cô gái chói tai, khoanh hai tay ở trước ngực.

“Được rồi, cô ta gặp những chuyện như vậy, hẳn là chúng ta phải đồng cảm sao? Ha ha ha —— Nghe nói đối phương còn là một tên mắc bệnh tâm thần.”

Phó Lưu Âm khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn dừng tại trên khuôn mặt nữ sinh này, vừa thấy, nghĩ đối phương có chút quen mặt, nhìn đi nhìn lại, chợt nhận ra người nọ.

Thời gian trước, dạo mấy người thân của người chết tới trường náo loạn, Hàn Cạnh đưa cô chạy vào phòng tập, chính là cô ta dẫn hai người thân của người bị hại tới.

“Tôi nhớ không lầm, bây giờ cô vẫn trong giai đoạn kiểm điểm? Nếu tái phạm vào chuyện quan trọng, chờ cô bị đuổi.”

Sắc mặt nữ sinh hơi thay đổi, tiếp theo có chút dữ tợn: “Đây còn không phải là mày làm hại? Ỷ mình có chỗ dựa, làm xằng làm bậy trong trường, tao thực sự hiếu kỳ, bây giờ chỗ dựa vững chắc của mày vẫn còn yêu thích mày sao?”

“Đương nhiên yêu thích, nếu không để mày làm thí nghiệm, tao nói với anh ấy một câu, khiến trường học mượn cớ đuổi mày ra khỏi trường, mày hãy chờ xem chuyện này có thể thành hay không?”

“Mày ——” Cô ta tức giận đến nỗi run rẩy: “Mày cho là trường học là mày mở? Không biết xấu hổ, ngang nhiên nói quy tắc ngầm ở đây, mày cho là…”

Nơi này là hành lang, Phó Lưu Âm không muốn xảy ra tranh chấp với cô ta ở đây, dù sao người biết càng ngày càng nhiều, cô ngắt lời của đối phương: “Trường học đang xây một tòa nhà thư viện, mày biết không?”

Đề tài này cũng thay đổi quá nhanh đi.

“Tên của thư viện này là tòa nhà Lưu Âm.”

Nữ sinh há hốc miệng, Phó Lưu Âm kéo tay của Triệu Hiểu, sau đó bước lên bậc thang thứ nhất. Mấy cô gái còn lại lùi sang bên cạnh, nữ sinh kia đứng im tại chỗ, Phó Lưu Âm đi lên thẳng. Nữ sinh bên cạnh kéo ống tay áo của cô ta.

“Đi nhanh lên đi, còn phải đi học nữa đó, bớt tranh cãi, nếu bị đuổi thật thì làm sao bây giờ?”

Cô ta đi xuống dưới một bước, Phó Lưu Âm đi qua bên cạnh cô ta thì dùng vai khẽ huých vào cô ta, cô thấy nữ sinh đó nhấc chân lên xuống lầu.

Phó Lưu Âm đứng lại, đưa một chân tới, đối phương không hề phòng vệ, bị vấp nên ngã xuống.

“Ai u —— “

Mặc dù bên cạnh có người bạn đúng lúc kéo một cái, nhưng cô ta không tránh được tình cảnh hai đầu gối quỳ xuống đất, “rầm” một tiếng truyền tới tai Phó Lưu Âm, Triệu Hiểu quay đầu lại nhìn, nói: “Ái da, đây là dập đầu với chúng ta đó.”

Phó Lưu Âm lên lầu, nghe phía dưới truyền đến vài câu chửi rủa, Triệu Hiểu có chút bận tâm, hỏi: “Sẽ không báo thầy cô đó chứ?”

“Méc với thầy thì làm thế nào đây? Tớ đã xem qua, hành lang không có camera.”

Phó Lưu Âm bỏ ba lô trên lưng xuống, Triệu Hiểu căng thẳng nhìn cô. “Âm Âm, bọn họ nói… Cậu chớ để ở trong lòng.”

Hai người đi vào lớp học, Phó Lưu Âm ngồi vào chỗ của mình.

“Đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, hiện tại, đã không có mấy người có thể tin tưởng tớ, nếu như ngay cả chính tớ cũng không tin tưởng bản thân mình, chẳng phải là quá bi ai sao?”

Triệu Hiểu thấy trong lòng chua xót, cũng không biết nên nói gì, nếu đã như vậy, chỉ có thể mong những ngày đau khổ trôi qua nhanh hơn.

Vào học, tiết 1: là môn Toán cao cấp, sau khi giảng viên đi vào nhìn thấy Phó Lưu Âm, ông ta ngẩn ra, không nói thêm gì, bắt đầu giảng bài. Chỉ là ánh nhìn này của ông ta, lại bị rất nhiều sinh viên để ý thấy, không ít tầm mắt của người khác đều rơi trên nét mặt Phó Lưu Âm. Cô nắm chặt cây bút trong tay, mắt sáng như đuốc, trong mắt có tia nhìn cứng cỏi, cô không có né tránh, mà là đón nhận những ánh mắt của mấy người đó, đang đồng loạt nhìn sang. Bọn họ lần lượt thu hồi đường nhìn, Phó Lưu Âm mím chặc môi, nhìn thẳng lên trên bảng đen.

Điện thoại di động truyền đến tiếng rung nhè nhẹ, Phó Lưu Âm cúi xuống, lấy điện thoại ra xem, một tin nhắn được gửi tới, cũng là một số xa lạ: “Cô bị cưỡng bức?”

Hô hấp của Phó Lưu Âm khẽ nghẹn lại, ngay sau đó đối phương lại gửi tới một tin nữa: “Mất tích một đêm, bị cưỡng đoạt bao nhiêu lần còn nhớ rõ sao? Nếu như tôi là cô, tôi cũng không dám ra khỏi cửa, mất thể diện!”

Những tin nhắn này, mới nhìn thì đúng là không chấp nhận nổi, nhưng xem xong tin nhắn thứ hai, Phó Lưu Âm đã lấy lại được bình tĩnh.

Đối phương mang ngôn ngữ rõ ràng, đơn giản chính là muốn cô khó chịu khổ sở, muốn biết số điện thoại của Phó Lưu Âm cũng không khó, người không ưa cô ở ngoài trường, trong trường nhiều lắm, khó khăn mới nắm bắt được một cơ hội như thế, ai mà không nghĩ tới chuyện ăn hôi đạp thêm vài cái?

Phó Lưu Âm nhíu mày, cho số điện thoại này vào blacklist, sau đó xóa tin nhắn.

Sau một lúc, lại có một số khác gửi tin nhắn tới, “bình mới rượu cũ”, ngôn ngữ lý lộ vẻ chanh chua, Phó Lưu Âm không nói lời nào trực tiếp cho vào blacklist luôn.

Nhiều lần như thế, có thể đối phương ý thức được thực sự nhàm chán, lúc đó điện thoại mới yên tĩnh được.

Sau khi chương trình học buổi sáng chấm dứt, Phó Lưu Âm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng bọn Triệu Hiểu tới căn tin.

Triệu Hiểu đẩy mạnh ghế ra, quay đầu nói: “Âm Âm, tớ muốn ăn ở KFC, chúng ta không ăn cơm trưa trong trường nha.”

“Ừ.”

Phó Lưu Âm đứng dậy, kỳ thực cô đoán được vì sao Triệu Hiểu không muốn cô tới căn tin, cô mỉm cười với cô ấy, cũng không muốn làm trái ý tốt của Triệu Hiểu.

Ăn xong cơm trưa, khóa buổi chiều tương đối nhẹ nhàng, sau giờ trưa là tiết thể dục. Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm đứng ở một chỗ, mỗi tiết thể dục nhất định đều là chạy bộ đầu tiên, thầy dạy thể dục nói bọn họ quá yếu, thích nhất là nhìn bộ dạng liêu xiêu nghiêng ngả của bọn họ lúc chạy xong.

Phó Lưu Âm ngồi ở trên sân cỏ, ánh nắng tươi sáng, Triệu Hiểu tựa vào bả vai cô.

“Chạy xong toàn thân đều là mồ hôi.”

“Ai bảo thể chất của cậu quá kém, không chịu nổi khổ sở.”

Triệu Hiểu nhìn về phía trước, thấy các nam sinh đang đánh bóng rổ.

“Muốn nói kỹ thuật chơi bóng, chỉ có Hàn Cạnh là tốt nhất.”

“Triệu Hiểu, có đúng là cậu thích Hàn Cạnh hay không?”

Triệu Hiểu nghe thế, bật nửa người trên dậy ngay lập tức, không ngừng xua hai tay.

“Âm Âm, lời này cũng không thể nói bậy được.”

“Không phải sao?” Phó Lưu Âm nhìn sắc mặt cô đỏ bừng.

“Nếu như không phải là thích, sao thấy ngày nào cậu cũng khen cậu ta tốt?”

“Hả?” Mặt Triệu Hiểu đỏ như là quả táo chín. “Chuyện đó, nào có ngày nào cũng khen chứ?”

“Dù sao tớ cũng nghe thấy được.”

Triệu Hiểu hận không thể bò dậy đi ngay lập tức, cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Lưu Âm, cuối cùng cũng tìm được một lý do phản bác.

“Vậy còn cậu? Cậu có thích bạn trai cậu không, sao tớ chưa nghe thấy cậu khen anh ta lấy một câu bao giờ nhỉ?”

“Chưa khen bao giờ sao?” Thật ra Phó Lưu Âm cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Có sao?”

“Nào có!” Triệu Hiểu cười tiến sát vào trước mặt cô.

“Cậu không nhắc tới anh ta, bởi vậy, suy đoán của cậu là sai, tớ nói Hàn Cạnh tốt, gần bởi vì cậu ta là hình tượng của trường…”

“Ồ.” Phó Lưu Âm chống hai tay bên người. “Anh ấy có thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, dáng người khỏe mạnh khí phách, có quyền có nhan sắc còn có tiền, khi thì dịu dàng khi thì bá đạo…”

Triệu Hiểu há hốc miệng: “Cậu đang nói Hàn Cạnh sao?”

Phó Lưu Âm liếc mắt nhìn cô.

“Tớ khen cậu ta làm cái gì? Tớ là nói bạn trai tớ.”

“Tớ đi, cảnh FA không chịu được!”

Cách đó không xa, mấy nam sinh đang tranh đoạt quả bóng rổ, một người trong đó có vóc dáng khá cao, bật người lên muốn ném bóng, không ngờ lại đập bóng rổ ra, quả bóng rơi nảy vài cái trên mặt đất, lúc này mới mất khống chế bay ra khỏi sân tập.

Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu đang nói chuyện, bất ngờ thấy một quả bóng rổ bay tới.

Phó Lưu Âm vô thức đưa tay đi đón, cô ngẩng mặt lên, thấy một nam sinh đang tới gần.

“Triệu Hiểu, cậu xem một chút là ai.”

Triệu Hiểu nghe vậy, nhìn ra ngoài thì thấy Hàn Cạnh.

Phó Lưu Âm đưa quả bóng cho Triệu Hiểu, cô ấy xấu hổ không nhận lấy, hất thẳng quả bóng qua.

Đương nhiên là Hàn Cạnh cũng nhìn thấy Phó Lưu Âm, cậu ta không tiến lên nữa, mà là dừng bước. Trước đó, cậu ta có ý, sợ là một vài người biết, Triệu Hiểu quay sang nhìn Phó Lưu Âm, bên tai truyền tới tiếng mấy người nói chuyện.

“Kia không phải Phó Lưu Âm sao?”

“Cái gì? Cô ta đi học?”

Sắc mặt Triệu Hiểu có chút khó coi, thấy vài người vây quanh.

“Quả nhiên là cô ta.”

“Nhưng không phải cô ta đã xảy ra chuyện sao?”

Sắc mặt Hàn Cạnh xanh mét, kinh ngạc nhìn Phó Lưu Âm đang ngồi cách đó không xa, cô dường như không xảy ra chuyện gì hết, lẽ nào cô không biết những lời này có ý nghĩa như thế nào sao?

“Hàn Cạnh, nữ sinh cậu thích lúc trước, là cô ta sao?”

Một nam sinh tiến lên, lấy tay vỗ vỗ vai Hàn Cạnh.

“Ánh mắt cũng không tệ, chỉ có điều thật đáng tiếc.”

Hàn Cạnh đẩy tay của đối phương ra: “Nói bậy cái gì đó?”

“Nói bậy? Nói bậy bạ gì sao? Cậu thấy chuyện của cô ta, trong trường mình ai mà không biết chứ?” Khóe miệng nam sinh đó cong lên nhìn có chút hả hê, quan hệ với Hàn Cạnh cũng bình thường, hắn nhìn về phía trước, liếc nhìn Phó Lưu Âm.

“Tớ nói đáng tiếc, nếu cô ta không gặp chuyện kia, Hàn Cạnh, nhất định là cậu rất yêu thương?”

Hai tay Hàn Cạnh để xuôi bên người nắm chặt, quả bóng rổ thì ở phía trước, Triệu Hiểu nhíu chặt vùng xung quanh lông mày nhìn về phía những nam sinh kia.

“Các người hơi quá đáng rồi đó?”

Hàn Cạnh không nói lời nào, cậu ta tiến lên hai bước, khom lưng nhặt quả bóng rổ lên.

Từ đầu tới cuối không hề nói chuyện với Phó Lưu Âm, càng không hề liếc nhìn cô lấy một cái, Hàn Cạnh ôm bóng rổ quay lại trên sân bóng.

Triệu Hiểu khẽ nhếch môi: “Này…”

Phó Lưu Âm ngắm nhìn nơi lớp học của mình, Triệu Hiểu tức giận đến mức môi run run: “Hàn Cạnh, cậu ta…”

“Cậu ta làm sao vậy?”

“Tại sao cậu ta lại là người như vậy?” Trong ánh mắt Triệu Hiểu không giấu được sự mất mát.

Phó Lưu Âm hiểu những gì cô ấy nói.

“Chuyện này cũng rất bình thường mà.”

“Nào có bình thường chứ?” Triệu Hiểu có chút kích động. “Cậu ta là hội trưởng hội sinh viên, nếu như những chuyện này đều là lời đồn, nếu như cậu ta không để bụng…”

Triệu Hiểu nói đến đây, cuối cùng ngay cả mình cũng không nói được nữa, Phó Lưu Âm cười tiếp lời cô: “Cậu ta là hội trưởng hội sinh viên, nhưng cậu ta có thể thay đổi được chuyện gì?”

Tình yêu trong trường học, liệu có thực sự trong sáng thuần khiết không?

Nếu như Hàn Cạnh vẫn tiếp tục đuổi theo cô, sẽ khiến cho tất cả mọi người đều chê cười, cậu ta có điều kiện tốt như vậy, không cần phải theo đuổi một người không còn trong sạch.

Vốn là một cảm tình không sâu đậm, chẳng lẽ Phó Lưu Âm còn có thể hy vọng cậu ta sẽ yêu mình nhiều hay sao?

Lúc này cậu ta xoay người rời đi, mới là tốt nhất.

Cô co hai chân lại, chống tay lên má, vừa nghĩ như thế, lại liên tưởng tới Mục Kính Sâm.

Như vậy, anh thì sao?

Khi anh tìm thấy cô, liệu trong lòng có suy nghĩ vớ vẩn không?

Anh tin tưởng cô như thế nào?

Mấy ngày qua, anh lo lắng cho tâm tình của cô, luôn luôn hỏi cô có ổn hay không, cô không hề nhìn thấy Mục Kính Sâm có một tia nhìn ghét bỏ với cô. Phó Lưu Âm biết mình không bị xâm hại, chưa hề, lúc đầu cô cho rằng thái độ của Mục Kính Sâm đối với cô như vậy, là chuyện đương nhiên.

Nhưng hôm nay tới trường không quá nửa ngày, cô bắt gặp nhiều loại ánh mắt, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người xa lánh, có người vạch trần nỗi đau của cô ngay trước mặt, còn có người ngấm ngầm hận không thể dẫm chết cô.

Nghĩ như vậy, Mục Kính Sâm thực sự là người tốt bụng nhất.

Hoặc có lẽ, có đúng là đã nói lên chuyện người đàn ông này thực sự quan tâm tới cô hay không?

Nghĩ vậy, khóe miệng Phó Lưu Âm không khỏi cong lên, khóe mắt không giấu được ý cười.

Triệu Hiểu thấy cô như vậy, có chút không hiểu nổi.

“Âm Âm, cậu lại còn có thể cười được.”

“Vì sao không thể cười?” Phó Lưu Âm xòe hai tay ra, ngả nguời về phía sau, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

“Sau này trong trường cũng không còn ai tới làm phiền tớ nữa, quá yên tĩnh.”

Triệu Hiểu há hốc miệng: “Não bộ của cậu đã quay trở lại…”

Phó Lưu Âm nhắm mắt lại, không thì nên làm gì bây giờ?

Sự tình có mặt xấu, tất nhiên cũng sẽ có một mặt tốt, không cam lòng mỗi ngày khóc lóc, vậy thì mỗi ngày mỉm cười sẽ hay hơn.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Sau khi Hứa Tình Thâm nhận điện thoại xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Có một số việc, cho dù cô có hỏi Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm cũng sẽ nói với cô rằng hiện tại em rất ổn. Hứa Tình Thâm nhờ người tới trường của Phó Lưu Âm, quả nhiên là sự lo lắng của cô dư thừa, nha đầu kia lại còn đi học, cũng không biết có thể chịu đựng những lời nói đáng sợ của kẻ khác như thế nào.

Đi tới phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm mở cửa đi vào, phát hiện ra không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đâu, bên trong phòng làm việc chỉ có một mình Lão Bạch.

“Tưởng phu nhân.”

“Tưởng Viễn Chu đâu?”

Lão Bạch chỉ vào chỗ cách đó không xa: “Tưởng tiên sinh nghỉ ngơi ở bên trong, nói là rất buồn ngủ.”

Hứa Tình Thâm dựa vào bàn làm việc, thấy Lão Bạch đang chỉnh lý văn kiện.

“Bình thường những công việc như vậy, cũng phải do anh làm?”

“Phải, Tưởng tiên sinh không thích người khác chạm vào đồ của mình, chỉ sợ lộn xộn, cho nên những chuyện này đều do tôi chỉnh sửa giúp ngài ấy.”

Cách đó không xa là máy fax, biểu hiện nhận được công văn, Lão Bạch đi tới, Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế làm việc của Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng phu nhân, nếu cô thấy chán, cứ tìm Tưởng tiên sinh nói chuyện đi.”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, cô không thèm để dê vào miệng cọp, nếu tối hôm qua Tưởng Viễn Chu không mất nhiều sức, giờ này anh còn chạy đi nghỉ ngơi hay sao?

“Loại hoạt động kiểu này, nhất định là Tưởng tiên sinh sẽ không tham gia, cũng không biết trường học này nghĩ như thế nào…”

Ngón tay Hứa Tình Thâm để ở trên thành ghế gõ nhẹ, nghe thấy Lão Bạch nói, cô không khỏi mở to mắt.

“Hoạt động gì cơ?”

“Thỉnh thoảng lại có trường học hoặc công ty nào đó muốn mời Tưởng tiên sinh tới, nói là giảng bài, nhưng chẳng bao giờ Tưởng tiên sinh đáp ứng.”

“Bảo anh ấy giảng bài?”

Lão Bạch cười khẽ: “Phải, tôi gọi chung những hoạt động kiểu này là.”

“Trường học nào vậy?” Hứa Tình Thâm thuận miệng hỏi.

Lão Bạch nhìn qua phần đề tên, đọc tên trường học lên, ánh mắt Hứa Tình Thâm bỗng sáng ngời, đây không phải là trường của Phó Lưu Âm sao?

“Ai cũng muốn mời Tưởng tiên sinh, nhưng ngoại trừ một số trường hợp quan trọng thì Tưởng tiên sinh cũng không tới.” Lão Bạch vo viên tờ giấy kia lại, định gọi điện thoại từ chối khéo.

Hứa Tình Thâm vội đứng dậy.

“Chờ một chút, cho tôi nhìn một chút.”

Lão Bạch đưa tờ giấy về phía Hứa Tình Thâm, cô nhận lấy, cẩn thận mở ra, cô nhìn một lượt.

“Đừng từ chối vội, lỡ như Tưởng tiên sinh đồng ý thì sao.”

Lão Bạch khẽ cười: “Tưởng tiên sinh ghét nhất những nơi như vậy.”

“Đúng vậy, Lão Bạch, anh là người hiểu Tưởng tiên sinh rõ nhất.”

Lão Bạch nghe giọng điệu này, cảm thấy rất chua, anh cười díp cả mắt vào.

“Trên đời này, người hiểu Tưởng tiên sinh rõ nhất, là Tưởng phu nhân.

Hứa Tình Thâm giơ giơ tờ giấy trong tay lên.

“Lời này cũng không sai.”

Cô xoay người đi tới phòng nghỉ, Lão Bạch ở đằng sau nở nụ cười đắc ý, đương nhiên là anh biết Tưởng Viễn Chu sẽ không đi, ngày nào cũng sắp xếp lịch xong xuôi hết rồi, sợ là Hứa Tình Thâm nói cũng không tác động được tới anh.

Đi vào bên trong phòng nghỉ, Hứa Tình Thâm tiện tay đóng cửa lại, trên giường lớn như vậy, ở giữa chỉ có một bóng người, Hứa Tình Thâm rón rén đi tới, cô ngồi xuống mép giường.

Hai mắt Tưởng Viễn Chu nhắm nghiền, nhưng vẫn nói: “Đang nói gì với Lão Bạch thế?”

“Anh nghe thấy được?”

“Nghe không rõ mới buồn, làm vỡ mộng đẹp của anh.”

Hứa Tình Thâm đưa tờ giấy kia tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa tay giật lấy, cầm lấy tờ giấy, sau đó ánh mắt đảo một lượt, vung cánh tay, nhét tờ giấy vào trong chăn.

“Anh chưa nhìn kỹ mà.”

“Anh vừa nhìn tiêu đề, là có thể đoán được nội dung bên trong, anh không có nhiều thời gian rảnh như vậy, tới đối phó với mấy đứa nhóc xấu.”

Hứa Tình Thâm bật cười: “Anh đừng quá coi thường người khác.”

Tưởng Viễn Chu ôm eo cô, xê dịch lại gần cô hơn.

“Có thời gian rảnh này, chẳng thà anh ở cùng em cho xong.”

“Tới trường học rất tốt mà, cũng không phải bắt anh nghiêm trang giảng bài, không đúng chuyên môn, có đúng hay không? Nhà trường mời anh, còn không phải là vì anh là một doanh nhân thành đạt sao? Anh suy nghĩ một chút xem, anh đứng ở trên bục giảng, phía dưới là một loạt nữ sinh, cả đám dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn anh…”

Tưởng Viễn Chu gối đầu lên chiếc gối, ánh mắt sáng nhưng cũng có chút hàm ý sâu xa, anh nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Hứa Tình Thâm chằm chằm, anh có chút hoài nghi, có đúng là anh tìm phải một bà vợ giả hay không?

“Nếu thực sự như vậy, em sẽ không có cảm giác nguy hiểm sao?”

Hứa Tình Thâm đón nhận ánh mắt của anh.

“Không có, em tin tưởng anh.”

“Đừng tin anh, con người anh, rất dễ mê hoặc người khác chỉ bằng giọng nói chứa lời ngon tiếng ngọt.”

Cô cúi người xuống, đưa tay cổ của Tưởng Viễn Chu.

“Em đã nhìn rồi, trường học kia, là nơi Phó Lưu Âm đang học.”

“Phó Lưu Âm.” Tưởng Viễn Chu khẽ đọc ra cái tên này.

“Em muốn anh đi, thế nhưng cho dù anh có đi, anh cũng không giúp được cô ấy bất cứ chuyện gì.”

“Có thể.” Hứa Tình Thâm bình tĩnh nhìn về phía Tưởng Viễn Chu ở trước mặt.

Anh nhìn cô một lượt, đưa tay lấy tờ giấy kia ra xem lại.

“Ngày đó anh còn có việc, không thể tới được.”

“Vậy sao?” Hứa Tình Thâm có chút hụt hẫng. “Có quan trọng không?”

“Không quan trọng.” Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, nhưng vẫn lắc đầu tiếp tục nói: “Có thể đi, cũng có thể không đi.”

“Vậy anh nói cũng vô ích.” Thần sắc Hứa Tình Thâm nhẹ nhõm, xích lại gần anh hơn một chút.

“Sao lại thấy rõ?” Người đàn ông chống nửa người trên dậy. “Anh đã đồng ý đi với Lão Bạch rồi.”

“Vậy em và Lão Bạch ở trong lòng anh, người nào quan trọng hơn?” Hứa Tình Thâm ra một chiêu hiểm.

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: “Tình Thâm, em cứ ngẫm lại xem, nên thuyết phục anh như thế nào đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.