Ngày hôm sau, lúc Phó Lưu Âm tỉnh dậy, cảm thấy cổ hơi đắng.
Cô thử động đậy, Mục Kính Sâm mở mắt nhìn cô, “Dậy rồi?”
Phó Lưu Âm sờ sờ cổ mình, phát hiện mình ngủ trên cánh tay Mục Kính Sâm.
“Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm.”
Phó Lưu Âm xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Giờ là ban ngày hay buổi tối vậy?”
Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, “Ngủ tiếp đi, mới hơn năm giờ.”
Bàn tay nhỏ của cô khẽ xoa đôi mắt, “Được.”
Phó Lưu Âm quả thật rất mệt, như thể nửa đời chưa được ngủ, tiếng hít thở trầm ổn của cô truyền vào tai Mục Kính Sâm.
Lúc tiếng chuông di động reo lên, Mục Kính Sâm sợ làm ồn Phó Lưu Âm, anh vô cùng cẩn thận rút cánh tay mình ra, nhanh chóng cầm lấy di động bắt máy.
“Alo, sếp Mục!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam.
Mục Kính Sâm giày cũng không đi, lòng bàn tay nắm chặt di động, bước ra ban công xong lúc này anh mới dán di động vào bên tai, “Alo.”
“Sếp Mục, tên nhân viên anh bảo chúng tôi tìm, đã tìm được rồi ạ.”
“Ở đâu?”
“Đã được chúng tôi đưa về sân huấn luyện rồi ạ.”
Mục Kính Sâm ngắt cuộc trò chuyện, phóng nhẹ bước chân trở lại phòng. Lúc đóng cửa đi ra, anh gắng hết sức để không làm ồn đến Phó Lưu Âm.
Lúc đánh xe vào sân huấn luyện, Mục Kính Sâm xuống xe, một người huấn luyện viên từ trên lầu đi xuống. Mục Kính Sâm đóng sầm cửa xe, lạnh giọng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121597/quyen-4-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.