Lão Bạch vừa nghe, có chút xuất thần, sau đó do dự nói: “Cũng không hẳn, ai dám ngang nhiên bỏ thuốc Tương tiên sinh?”
“Vậy tại sao người đang yên đang lành bỗng nhiên thành ra như vậy?”
Tưởng Viễn Chu đặt tay lên trán: “Cùng ngồi ăn cơm với chúng ta, cũng không có phụ nữ.”
“Đúng vậy.” Lão Bạch đáp.
“Vậy có ai nhiệt tình muốn giữ anh lại, muốn mời anh đến một nơi khác, sau đó còn chu đáo chuẩn bị cho anh một mĩ nữ hầu hạ?”
“Ai dám?” Ngón tay Tưởng Viễn Chu không ngừng day giữa hai đầu chân mày. Anh cau mày, cảm thấy trong người nóng ran vô cùng khó chịu.
Lão Bạch nhẹ nhàng nói: “Tưởng tiên sinh, có một vị Vương tiên sinh ngày hôm nay đã đến mời rượu ngài, còn nói đã sắp xếp cho ngài một chỗ để nghỉ ngơi, rất thuận tiện cho việc ngắm hoa.”
Hiển nhiên là lúc đó Tưởng Viễn Chu đâu để những lời này trong lòng: “Tôi làm gì có hứng thú ngắm hoa chứ.”
“Phải, cho nên tôi đã thay ngài từ chối.”
Hứa Tình Thâm liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài: “Ngắm hoa? Lẽ nào hai người nghe không ra ẩn ý bên trong?”
“Người đó nói là đang độ vườn hoa nở rộ rất đẹp, thế nhưng từ trước đến nay Tưởng tiên sinh đối với việc này...”
“Người xưa có câu, hoa đẹp tựa như mỹ nhân. Nếu không, ai lại có thịnh tình đến nỗi đang dùng cơm lại đưa ra lời mời đi ngắm hoa?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm trở nên có chút khó coi. Cô muốn đỡ Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121578/quyen-4-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.