Sắc mặt bà Mục cũng hoàn toàn thay đổi.
Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay Phó Lưu Âm, kéo tay cô về.
Phó Lưu Âm nhìn chăm chú vẻ mặt mọi người, chỉ cảm thấy thần sắc bọn họ quái lạ, như thể đã bị cô chọc trúng chỗ đau. Mục Thành Quân rất mất tự nhiên, dời tầm mắt, Phó Lưu Âm muốn rút tay mình ra, lại bị Mục Kính Sâm cầm thật chặt.
“Con gái thì dịu dàng chút đi.”
“Là anh cả hỏi em trước.”
Mục Thành Quân chịu đựng cơn tức giận, hắn cắn chặt khớp hàm, trên khuôn mặt tuấn tú hung ác nham hiểm buộc mình nặn một nụ cười nhạt: “Nơi này tốt xấu là chỗ công cộng, tôi đánh giá cao mợ hai nhà họ Mục em đấy.”
“Được rồi.” Bà Mục đúng lúc đứng ra nói. “Ăn cơm đi, cơm nước xong còn phải về bệnh viện, lát nhớ gói một phần mang về.”
Ăn cơm xong xong, Mục Kính Sâm ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Mẹ, anh cả, mọi người mau về bệnh viện đi, con đi tính tiền.”
“Được.”
Tình trạng Lăng Thời Ngâm đã như vậy, bà Mục cũng không tiện lôi con trai con dâu tới phòng bệnh. Bà Mục với Mục Thành Quân đi ra ngoài. Phó Lưu Âm muốn đứng dậy, Mục Kính Sâm giữ chặt cổ tay cô, kéo cô lại.
“Gấp cái gì, ngồi lúc!”
“Tôi cứ tưởng tôi nhắc anh cả như vậy, anh ta sẽ vô cùng lo lắng mà mau chạy về bệnh viện chứ.”
Mục Kính Sâm nghe vậy, bật cười, nói: “Em cho rằng anh ta ngốc sao?”
“Có ý gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121577/quyen-4-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.