Lúc Phó Lưu Âm nói những lời này, tự mình còn cảm thấy chột dạ, cô là chột dạ thay cho Mục Kính Sâm.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, khuôn lông mày của anh nhướng nhướng lên.
“Em hỏi tôi có phải hay không, lời này hẳn là nói tới em.”
“Đương nhiên sẽ không có tâm tư nào khác! Là tôi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”
Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt người đàn ông, thấy lửa giận của anh từng chút tiêu tan đi. Trong hai năm bị nhốt, hơn ai hết cô luôn rõ, cứng đối cứng thì sẽ không có quả ngon để ăn.
Đôi chân thon dài của Mục Kính Sâm bước về phía trước, anh có thói quen đi rất nhanh, Phó Lưu Âm đành phải bước nhanh đuổi theo.
Trái tim cô cuối cùng vẫn chưa yên, cô và Mục Kính Sâm còn giao hẹn thời hạn một năm, cũng không biết nói vì sao mà trong lòng Phó Lưu Âm có loại dự cảm không tốt, cô vẫn luôn cảm thấy tới lúc đó thật, sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Đi vào phòng bệnh, Phó Lưu Âm đứng ở cửa, cảm giác áp lực ngập tràn đánh thẳng vào mặt, tiếng khóc của bà Lăng cũng truyền tới lỗ tai cô.
Ông Lăng đang truy vấn sự tình đã xảy ra, không cần nghĩ cũng có thể biết, nhất định Lăng Thời Ngâm đã biết tình trạng cơ thể mình.
Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đi vào, người nhà họ Mục và nhà họ Lăng đều đứng cạnh giường bệnh. Lăng Thời Ngâm vẫn dựa ở kia, không nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121575/quyen-4-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.