Sau khi Mục Thành Quân rời khỏi bệnh viện, bà Mục vẫn ở cùng Lăng Thời Ngâm. Bác sĩ tới kiểm tra phòng xong, bà Mục lại gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm, nhưng bên đó không ai nghe máy. Lăng Thời Ngâm nhìn thấy bà không yên lòng.
“Mẹ, mẹ muốn gọi điện thoại cho ai?”
“Kính Sâm, nói hôm nay tới bệnh viện để làm kiểm tra.”
Lăng Thời Ngâm nghe xong, trong lồng ngực càng thấy khó chịu thêm.
“Có lẽ là họ còn chưa dậy.”
“Giờ đã là mấy giờ rồi.”
Đang nói chuyện, bà Mục lại gọi về số máy bàn.
Người giúp việc vừa nhấc máy, bà Mục lập tức hỏi: “Kính Sâm và Âm Âm có ở nhà không?”
“Thiếu tá Mục và mợ hai còn chưa xuống lầu.”
“Bà đi gọi chúng nó dậy, bảo Kính Sâm gọi lại cho tôi.”
Bà Mục không yên tâm rời khỏi Lăng Thời Ngâm một bước, cho nên có một số chuyện vẫn phải nói trước mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta có thể nhận ra được, bà Mục toàn tâm toàn ý muốn có cháu nối dõi cho nhà họ Mục.
“Mẹ.”
“Sao vậy, Thời Ngâm?”
Lăng Thời Ngâm nằm ở đó, thân thể khó chịu, trái tim có cảm giác cô đơn.
“Con muốn gọi mẹ con tới đây.”
“Thời Ngâm, sau khi mẹ con đến, con đã nghĩ sẽ nói gì với bà ấy?”
“Con nghĩ xong rồi, con không cẩn thận ngã cầu thang.”
Bà Mục trầm tư một lát, sau đó mở miệng: “Vậy được rồi, mẹ gọi điện thoại cho bà ấy.”
Lúc bà Lăng nhận được tin tức, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121574/quyen-4-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.