Bác sĩ này, tại sao lại không tuân theo cách ăn nói của người làm nghề y nhỉ? Ngay cả loại từ không kiềm chế được này cũng đã dùng đến.
Hứa Tình Thâm cảm giác được bản thân như bị lột trần: “Chắc chắn không phải như vậy.”
“Trước mắt, giải thích như vậy là hợp lý nhất.” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cười đến rạng rỡ, mới thật là người không kiềm chế được.
“Thì ra em sợ, trở thành người thân thiết bên cạnh anh.”
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cao: “Nói nhảm.”
“Em không thừa nhận cũng không sao, trong lòng anh biết tỏng.”
“Giải thích kiểu đó không đúng…”
Tưởng Viễn Chu rướn miệng lên cười, bác sĩ đặt vài hộp thuốc xuống bên cạnh: “Bác sĩ Hứa, phải uống thuốc đúng giờ.”
“Được rồi, cám ơn.”
Hứa Tình Thâm nhìn tên thuốc, không kiềm được cất tiếng hỏi: “Loại thuốc này, bệnh viện và tiệm thuốc chính quy cũng không mua được đâu.”
“Lần trước anh hỏi cô kia rồi, nghe nói có thể mua được trên web.”
Hứa Tình Thâm nhớ kỹ tên thuốc này, sau đó đặt bản báo cáo trên tủ đầu giường. Bác sĩ ra ngoài, Tưởng Viễn Chu tiếp tục không buông tha đề tài vừa rồi: “Anh sẽ không từ bỏ người bên cạnh, con người của anh, thủy chung như một.”
“Nói mạnh miệng thế không sợ đau lưỡi à.”
Tưởng Viễn Chu lè lưỡi ra: “Nhìn một chút xem, có đau không?”
“Bỏ đi.” Hứa Tình Thâm đẩy mặt của anh ra.”Em không còn hơi sức đâu, toàn thân rã rượi.”
Tưởng Viễn Chu thấy thế, giúp cô đắp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121409/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.