Hai người đàn ông kia bị ném lại ở nhà họ Vạn, Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi ra ngoài.
Quay trở lại trên xe, bàn tay của Hứa Tình Thâm vẫn còn đang siết chặt lại. Lão Bạch ra hiệu bảo tài xế lái xe. Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô qua, duỗi ra từng ngón một, sau đó ngắm nhìn lòng bàn tay của cô, "tay cũng đánh phát đỏ lên rồi."
"chuyện hôm nay anh đã làm vì tôi, tôi sẽ khắc ghi ở trong lòng."
Tưởng Viễn Chu nắm lấy bàn tay của cô, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ trông thấy có một chiếc xe đang nhanh chóng lao vút qua. Lão Bạch liếc nhìn rồi nói, "là Vạn tiên sinh."
Vạn Hâm Tằng vội vàng chạy tới nhà con gái, giày còn không kịp thay liền bước thẳng vào phòng. Cảnh tượng những vệt máu đỏ thẫm vương vãi khắp nơi đập ngay vào mắt khiến ông ta sốt ruột lên tiếng, "Dục Ninh, xảy ra chuyện gì vậy ?"
"ba......"Vạn Dục Ninh đang vùi trong lòng Phương Thịnh, thút thít nức nở khẽ kêu lên một tiếng.
"con gái, con đừng làm ba sợ."
Vạn Hâm Tằng bước nhanh tới phía trước. Phương Thịnh bảo hai người đàn ông bị thương kia tự mình đi tới bệnh viện. Vạn Hâm Tằng chỉ vào vết máu trên bàn trà, "Tưởng, Tưởng Viễn Chu làm hả ?"
Lúc này, người giúp việc đang đứng ở cách đó không xa liền bước tới, "lần này cũng may nhờ có Phương tiên sinh, nếu không, ngón tay của tiểu thư......"
Thấy chị ta không dám nói tiếp nữa, Vạn Hâm Tằng nghiêm mặt hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121383/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.